Lan man

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết

Một ngày cuối xuân

mưa
từng giọt cafe rơi
lặng thầm

Tìm về với mình
nỗi buồn quá cũ
sao vẫn thấy rưng rưng

Sẽ có không
một ngày em bình yên?

 

tran_huyen139

Thành viên chính thức
chị chơi trò gây tò mò với ng khác à :)) đọc cái tiêu đề chấm chấm dư thế ứ bít đường nào cả :D bài này chị làm à :D
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết
Hic, trò gì đâu em! Chị ko bít nên đặt tiêu đề là gì nên để mấy dấu chấm vậy! Chị lan man chút!
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết
Chuyện
---
Trời mưa nhiều
Người ta nhắc câu chuyện vợ chồng Ngưu
tương phùng tháng bảy
Tôi trở về câu chuyện của tôi
rưng rưng
Nỗi buồn như hoa nở
rồi tàn, rụng nhiều cánh

Còn sót lại
những cánh hoa tả tơi
lung lay trước gió mưa gầm thét
Cần một sức sống mới
Tia nắng ấm mỗi sớm bình minh

Trái tim chai sạn
vì quen với nỗi đau của đời
Tôi lặng bước trên con đường mỗi ngày một xa
Và cảm xúc dần là bãi bồi sa mạc

Trời vẫn mưa nhiều
Nỗi buồn vẫn nở hoa
...........
 
N

Người Lái Đò

Guest
Khổ đau nhiều lắm đong đưa
Ào ào bão tố nắng mưa lan tràn
Lanh quanh gió cuốn gian nan
Suối ghềnh thác đổ thở than thầm thì
Nẻo xa ngăn cản bước đi
Gót chân vững mạnh chẳng chi bồn chồn
Niềm tin khoả lấp héo hon
Xua tan trăm mối sầu tuôn rõ ràng
Mặc cho sóng gió phũ phàng
Thuyền đời cập bến dễ dàng bình an
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết
Khổ đau nhiều lắm đong đưa
Ào ào bão tố nắng mưa lan tràn
Lanh quanh gió cuốn gian nan
Suối ghềnh thác đổ thở than thầm thì
Nẻo xa ngăn cản bước đi
Gót chân vững mạnh chẳng chi bồn chồn
Niềm tin khoả lấp héo hon
Xua tan trăm mối sầu tuôn rõ ràng
Mặc cho sóng gió phũ phàng
Thuyền đời cập bến dễ dàng bình an

Dạ, em cám ơn bác Đò thật nhiều!
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết


Sống trên đời cần có một tấm lòng
--------
Sống trên đời cần có một tấm lòng. Để làm gì, em biết không? Để gió cuốn đi...".
Em có biết ý nghĩa thật sự của những câu hát đấy không? Chắc rằng em đã từng khóc, từng thấy bị tổn thương rất nhiều khi em thấy mình bị phản bội, bị đối xử không tốt bởi những con người mà em đã từng nghĩ họ là bạn phải không? Trong cuộc đời có lẽ ai cũng đã từng một lần trải qua những cảm xúc như thế? Tại sao ư?

Tại vì cuộc sống này được sinh ra từ tự nhiên, tự nhiên vốn dĩ có vô vàn hình tượng và trạng thái: có biển lớn, có sông sâu núi cao, có muôn loài thực vật - động vật, to lớn có, bé nhỏ có, hiền lành có, dữ tợn có...

Con người là một phần trong đó và có đời sống tình cảm phong phú hơn rất nhiều và do đó cũng phức tạp hơn rất nhiều. Chính vì điều đó mà em hãy vui vì mình đã được sinh ra, đã được sống để cảm nhận tất cả các cung bậc tình cảm mà cuộc sống mang lại cho em cho dù đó là những cảm xúc cay đắng nhất.

Em hãy vui vì nếu khi ấy em còn thấy đau, còn thấy đắng cay là khi ấy em còn cảm xúc với cuộc đời và chắc rằng ở một nơi nào đó sẽ có người đang sẵn sàng lắng nghe em, dang rộng vòng tay ôm lấy em để mang đến cho em những tình cảm nồng ấm nhất.

Tình bạn chỉ là một trong số những thứ tình mà con người ta gặp và mang nó đi trong suốt cuộc đời mình. Có những tình bạn sẽ giống như những đồ trang sức quý giá mang lại vẻ đẹp và nâng cao giá trị cho em, có tình bạn sẽ giống như chiếc áo ấm, ngọn lửa hồng mang đến cho em sự ấm áp mỗi khi em thấy lạnh, nhưng cũng có những tình bạn giống như những sợi dây gai ràng buộc em, ngăn cản bước chân em, mang lại cho em sự đau đớn thì không có lý do gì để em phải hối tiếc hay dằn vặt vì phải từ bỏ nó.

Em hãy dũng cảm đối diện với nó, gạt bỏ nó một cách dứt khoát để bước về phía trước với niềm vui niềm tin yêu vào cuộc sống. Em không cần phải tu bao nhiêu năm để có được duyên gặp gỡ, em cũng không phải tu bao nhiêu năm thì mới có duyên trở thành bạn của nhau. Duyên đến tự nhiên, duyên đi cũng tự nhiên, không thể cưỡng cầu hay ép buộc.

Em hãy mở lòng mình với cuộc sống một cách tự nhiên và chân thành. Sẽ có cả những niềm vui và nỗi buồn. Nhưng em hãy để gió cuốn đi những ưu phiền của cuộc sống và em sẽ thấy những niềm vui ngập tràn trong tâm hồn mình. Đó cũng là lúc em sẽ thấy cuộc sống này thật đáng yêu, đáng sống biết bao và em sẽ thấy tự hào với những người bạn đang ở chung quanh em để tận hưởng điều tốt đẹp đó.

Cầu chúc cho mọi điều tốt đẹp sẽ luôn ở bên em!
------------
Đừng già đi, hãy lớn lên
Khi tất cả mọi thứ mất đi
thì tương lai vẫn còn!
Em nhé!
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết
Nocturne - Secret garden
---
Nocturne, bình yên như cơn gió chiều nhưng ẩn sâu trong đấy chất chứa bao nỗi niềm.


Đêm khuya, khoảng không gian tĩnh mịch lắng nghe giai điệu của Nocturne vừa sâu lắng vừa lặng lẽ vừa như đang tìm cách xoa dịu, tháo gỡ.

Đối diện với chính mình, nhắm mắt lại một miền nhớ rải đầy những kí ức, khoảng thời gian đã trôi qua kéo theo bao mất mát và tình người. Những giá trị thực - ảo đã bị pha trộn trong quá khứ và hiện lên một hiện tại mờ nhoà.

Đời là thế, cuộc sống là vậy.

Cuộc sống cho ta được lựa chọn nhưng không phải lúc nào cũng được lựa chọn hoàn toàn những điều tốt đẹp hay hoàn toàn xấu. Sống là phải biết chấp nhận rất nhiều thứ…

Nocturne cho ta nhận ra từ sâu thẳm của những gì thật nhất, của cả hình dung về con đường ở phía trước dù không thể đoán được cuộc sống sẽ đi đến đâu, sẽ thế nào.

Cứ bước tới mà đi rồi mình sẽ tìm được những gì mình đáng được có.

---
 
N

Người Lái Đò

Guest
Qui luật tình yêu Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau: Sòng phẳng: Cho = Nhận Ích kỷ: Cho < Nhận Vị tha: Cho > Nhận Trong lúc rỗi rãi ba người tán gẫu về hành lý của mình Sòng phẳng lên tiếng: - Tôi thấy hành lý của các anh lệch lạc, thật khó mang theo. Còn tôi luôn cân đối Cho và Nhận nên mang đi dễ dàng. - Anh làm thế nào cho cân được? Ích kỷ hỏi. - Thì tôi phải tính chớ. Tôi chỉ cho đi khi tôi chắc có thể nhận về một lượng tương đương. Cho không hay nhận không của ai cái gì, tôi đều không thích. Tính tôi là vậy, không muốn mắc nợ hay mang ơn. Ích kỷ: - Anh nói nghe như thể đi mua hàng vậy: Tiền nhiều mua được nhiều, tiền ít mua được ít, không tiền không mua. Nhưng tình cảm đâu thể đong đếm theo cách đó. Sòng phẳng cười phá lên, rung cả hai vai. Ích kỷ ngạc nhiên: - Tôi nói vậy không đúng à? - Quá đúng là khác. Tôi chỉ buồn cười là trông 2 gói hành lý của anh bên Cho thì nhẹ bên Nhận thì nặng, vậy mà anh cũng nói được câu đó. Ích kỷ nhìn lại 2 gói đồ của mình, gật đầu. Sòng phẳng thoáng bâng khuâng: - Không phải lúc nào tôi cũng sòng phẳng cả đâu. Có những người cho tôi nhiều mà tôi không cho lại được là mấy. Ví như tình yêu cha mẹ cho tôi gần như vô hạn, chẳng kể tôi có đáp lại hay không. Vậy là tôi Nhận nhiều hơn Cho. Với con cái thì tôi Cho chúng nhiều hơn Nhận về. Cũng nhờ có sự bù trừ như vậy mà 2 gánh hành lý của tôi thường cân nhau. Ích kỷ tán thành: - Tôi thấy kiểu hành lý của anh giờ đang thịnh hành. Nhiều người thích sòng phẳng cả trong tình yêu theo kiểu: “Ông rút chân giò, bà thò chai rượu”. Sòng phẳng trầm ngâm: - Đôi khi tôi cũng không thích sống thế này đâu. Luôn phải tính toán nhiều - ít, luôn phải dừng gánh để sẻ từ bên này sang bên kia. Tôi thấy mệt mỏi và nhiều lúc trống rỗng, vô cảm. Ích kỷ: - Tôi cũng giống anh, luôn phải so đo tính toán. Nhưng tôi phải tính sao cho Nhận về mình nhiều hơn. Tôi chỉ thích nghĩ cho mình thôi mà. - Nhận nhiều như thế anh có hài lòng không? Sòng phẳng hỏi. - Chả mấy khi tôi vừa lòng. Tôi luôn canh cánh trong lòng: Mình có bị mất mát gì không? Cho như thế có nhiều quá không? - Anh có người yêu không? - Có chứ. Tôi rất yêu người yêu tôi là đằng khác. Nhưng tôi luôn lo sợ. Tôi sợ mình cho nhiều quá lỡ tình yêu bỏ tôi đi thì tôi chẳng được gì. Tôi không muốn nhận về tay trắng. Đó là nỗi ám ảnh của tôi. Tàu qua cầu vượt sông Âu Io. Tiếng xình xịch của đầu máy át lời tâm sự của Ích kỷ. Qua khỏi cầu, tiếng ồn dịu lại, Ích kỷ và Sòng phẳng lúc này mới nhớ tới người bạn đồng hành thứ ba. Vị tha nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe. Khi thấy hai bạn hướng mắt về mình mới khẽ khàng cất lời: - Hai anh đều có lý lẽ của mình. Lập luận của anh Sòng phẳng thuần túy là của bộ óc, không có mấy liên hệ đến trái tim. Chính vì vậy anh luôn thấy căng thẳng, mỏi mệt và đôi khi trống rỗng. Còn anh Ích kỷ yêu ghét rõ ràng, nhưng tình yêu của anh là “vì mình, cho mình”. Bởi yêu mình quá mà anh thường trực lo sợ. Tôi nói vậy có phải không hai anh? Ích kỷ và Sòng phẳng đang mải nghĩ ngợi nên không trả lời. Vị tha nói thêm: - Anh Sòng phẳng nói đúng: Hành lý của tôi không cân - Cho nhiều hơn Nhận. Ấy là vì tình cảm xuất phát tự đáy lòng thì rất chân thành và giản dị. Nó thấy rằng Cho là lẽ tự nhiên, không gì vui bằng làm cho người mình thương yêu được hạnh phúc. Niềm vui khi dâng tặng làm vơi gánh nặng của tôi, cho tôi sự thanh thản, đủ đầy. - Đủ đầy? Sòng phẳng và Ích kỷ cũng thốt lên. Cho là mất chứ, cho nhiều thì phải còn ít đi mới phải. Vị tha mỉm cười: - Đấy là về mặt vật chất, là quy luật trong Toán học thôi. Quy luật của tình yêu thì khác. Lát nữa đến nơi, tôi sẽ chỉ cho các anh. Ích kỷ và Sòng phẳng nhìn gánh hành lý của Vị tha, lại nhìn hành lý của mình, lòng chưa hết băn khoăn. Cũng vừa lúc tàu đến ga Tình yêu. Tàu chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn. Ngước nhìn vào sân ga, Sòng phẳng và Ích kỷ đều trông thấy dòng chữ có nội dung Vị tha vừa nhắc đến. Hai người rất đỗi ngạc nhiên vì họ đi trên chuyến tàu nhiều lần, đến ga Tình yêu đã nhiều mà chưa bao giờ thấy hàng chữ đó. Thực ra quy luật của Tình yêu luôn có ở đó, nhưng chỉ những ai có trái tim nhạy cảm mới thấy và thấu hiểu. Bạn thân mến, tôi sẽ không nói hàng chữ trên sân ga Tình yêu nói gì vì tôi chắc bạn cũng đoán ra được. Để kết thúc câu chuyện, tôi chỉ xin tiết lộ về những người sẽ đón 3 hành khách của chúng ta cùng hành lý Cho và Nhận của mỗi người: Đón Sòng phẳng là Khô khan, Ích kỷ sánh đôi cùng Bất an, và người đón đợi Vị tha chính là Hạnh phúc. Mong rằng bạn cũng có niềm vui khi trao tặng và cảm nhận nhiều yêu thương trong cuộc sống.
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết
Cám ơn bác Đò thật nhiều! Câu chuyện của bác thật ý nghĩa! Cái gì cũng có cái giá của nó phải ko bác!
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết
SONG FROM A SECRET GARDEN
---
Song from a secret garden - tác giả đã đặt cho nó cái tên đúng như những gì bản nhạc có. Chưa bao giờ em thức trọn một đêm và chưa bao giờ em nghe được tiếng côn trùng kêu trong đêm.

Đêm thanh vắng mọi thứ như nghe được rõ hơn. Có phải vì thế mà khi nghe tiếng côn trùng kêu làm nỗi lòng của tác giả réo rắt theo dàn côn trùng với nhiều giai điệu khác nhau.

Tác giả đã nói rằng:

"Songs from a secret garden đã thấm đượm những giai điệu hiền hòa, bí ẩn và sâu lắng như chính tên album - khúc nhạc từ khu vườn bí ẩn. Đâu đó trong con người của chúng ta hiện hữu một khu vườn bí mật. Đó là nơi chúng ta có thể nương náu khi cuộc sống trở nên khắc nghiệt, nơi chúng ta có thể trầm ngâm và suy nghĩ. Nhiều năm qua, tôi đã đến khu vườn bí ẩn ấy của riêng tôi, mong rằng sẽ tìm ra được những giai điệu hài hòa."

Tác giả đã nói đúng anh nhỉ?

Trong mỗi con người chúng ta có một khu rừng và ở đó có mỗi loại côn trùng khác nhau. Và khu rừng ấy chỉ hiện ra khi ta đối diện với chính mình, khi ta quá mệt mỏi, quá chán nản, tìm về với lòng mình với khu rừng bí mật ấy để nghĩ suy.

Trong khu rừng ấy, có cuộc sống là những chấn động, sau những chấn động ấy ta lại đứng vững hơn và trong khu rừng ấy tiếng côn trùng kêu sẽ tỷ lệ thuận theo. Cuộc sống cũng là sự sàng lọc để giữ lại bên ta những gì cao quý nhất trong đó có cả tình người nữa đấy.


Bình minh, khu rừng tràn nắng tiếng côn trùng không còn sâu lắng mà hiền hòa, yên bình với những âm thanh vui nhộn. Hoàng hôn buông, khu rừng chìm vào sự vắng lặng, tĩnh mịch đến chống chếch đến khắc khoải.

Nhìn vào khu rừng, nhìn vào chính mình cả một quãng đường mà không dám quay lại, chỉ có thể tiếp tục bước. Những bước chân đã đi có lúc thật mạnh mẽ, tự tin có lúc tưởng đứng không vững muốn ngã quỵ.
 
N

Người Lái Đò

Guest
Vào một ngày mùa xuân,
Con chim nhỏ nhìn mưa qua hai mắt thật tròn.
Một ngày mùa hạ,
Con cá nhỏ nhìn rong rêu trong khe suối,
Với hai mắt thật tròn.
Trên chiếc lá mùa thu, bằng hai mắt thật tròn,
Con sâu ngước nhìn cánh bướm chập chờn bay.
Một chiều mùa đông,
Một cô bé nhìn tuyết rơi qua cửa kính, hai con mắt thật tròn.
Này em,
Sao em không nhìn đời bằng những con mắt thật tròn?
Em đừng cúi xuống và đừng nhắm mắt lại.
Cuộc đời đang biến hóa một cách tuyệt vời.
Chung quanh ta là mầu nhiệm,
Tim ta quả hẹp hòi.
Trong vô biên và trống không của vũ trụ,
Có những lỗ đen thật sâu, có những thiên hà đang luân chuyển.
Này em, em hãy mở mắt thật tròn,
Bờ dậu có những con sâu trên lá,
Cạnh em có những cánh bướm trên hoa,
Chân em, côn trùng đang cựa mình trong cỏ ướt.
Tất cả chung quanh em đều biến động và lạ lùng,
Tất cả đều mới lạ chung quanh ta.
Em đừng nhắm mắt,
Đừng tiếc cho quá khứ, cũng đừng sống với tương lai.
Em thấy được chăng những làn sóng cực tím và cực đỏ của không gian?
Em có nghe chăng những vi ba cực trầm và cực bổng của vũ trụ?
Em có cảm thấy chúng mình đang quay với địa cầu?
Và địa cầu đang cuốn theo cơn lốc của thiên hà?
Em có thấy chúng mình đang nổ tung trong vũ trụ?
Em hãy mở rộng hai tay để đón lấy không gian lẫn thời gian.
Muôn sinh vật đều có những con mắt thật tròn,
Chỉ có chúng ta mới biết khép mắt lại đấy em.
Anh biết đôi mắt em thật tròn,
Em đừng khép mắt, yêu thương sẽ ngủ quên và oán hờn thức dậy.
Em biết không, trong em yêu thương nhìn thật tròn,
Vì chính yêu thương là nhiệm mầu và mới lạ.
Ta hãy đánh thức yêu thương,
Để chúng ta nhìn nhau bằng những con mắt thật tròn.
Này em, em biết không,
Bên trong tất cả những vòng tròn đều trống rỗng.
Chỉ có trống rỗng mới đủ chứa cả vũ trụ, em biết không?
Chúng ta hãy nhìn quanh ta bằng hai mắt thật tròn.

st
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết
Vẫn còn!
---
Vẫn còn thời gian để sai lầm

Vẫn còn thời gian để thử nghiệm
Nào, hãy bước đi đừng sợ ngã
Không bao giờ thất bại
tất cả
chỉ là
thử thách
mà thôi!
--
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết

-----
Những ngày này sao bỗng chông chênh

tiếng thở dài bất chợt thành tiếng
Lòng mình
thấy yên tĩnh quá
Một mình mình
lại đối diện với khoảng không
 
Ta cảm nhận
Dư âm nghìn năm trước
Nghìn năm sau
Vẫn cứ mãi hiện về

Giai điệu xưa thì thầm
Như sóng vỗ
Đến hôm nay
Ta bỗng hóa già nua.

Bàn tay trước dìu em qua lối cũ.
Mắt xanh kia giờ có phải hôm nay?
Nghe sóng thời gian xô mãi không dừng
Dư âm ấy như ‘chàng Hàn’ đã hẹn.

Im lặng, lắng nghe
Tiếng mưa từng hạt.
Thoáng mùi hương, lòng nhẹ tênh
Bước phong sương vội đỡ gót lữ hành
Lạc vào xứ trầm hương lòng tĩnh lặng.

Ta vui sống trong phút giây hiện tại
Ta bước đi trong hơi thở nhẹ nhàng
Ta yêu em biển mặn… yêu cát vàng
Và yên lặng thấm dư âm thực tại

Chốn cũ đã qua có còn chăng??
Em vẫn đẹp nằm yên trên biển cả...

st
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết
THẾ GIAN NÀY CÁI GÌ QUÝ GIÁ NHẤT
----
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính.

Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh. Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà. Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?" Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý.

Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?" Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi. Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?" Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!" Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi." Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích.

Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau. Lúc đó

Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?" Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi." Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!" Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi.

Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển. Rất nhiều người đẹp tới yến ti ệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa.

Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?" Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ.

Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế. Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp. Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi. Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta.

Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?" Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!" Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ. Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu? Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm....

Sưu tầm internet
 

Tuệ An

Thành viên nhiệt huyết

-----
Tháng Tư năm nay thật lạ. Mới ngày hôm qua là cái nắng đổ dài và dịu lại bởi cơn mưa bất chợt. Mưa chưa tan cầu vồng đã khoe sắc cuối chân trời.


Vũ khúc đầu tiên ve dạo mang cả vào giấc mơ. Hoa cựa mình bung nụ, thong thả xòe cánh mềm. Gió còn thơm mùi hương cỏ thật hiền.


Sáng bừng tỉnh giấc ta nghe cái lạnh nhè nhẹ lướt qua. Chợt giật mình, Hà Nội hôm nay gió lùa!


Tháng Ba... có rét nàng Bân!













 
Bên trên