Có một chiều thơ thẩn, lẩn ngẩn đi lung tung.
Lá rụng êm đềm, đường lang thang êm ả.
Đi về xuôi, gió hiền từ cuốn nhẹ bên tôi.
Quay trở ngược, gió ồn ào thổi tưởng như bay.
Lặng lẽ phiêu bồng trên con đường bé nhỏ
Thấy lòng mình nhỏ nhẹ với thế gian
Cần tìm đâu khi thời gian chạy nhảy
Đứng một mình sẽ thấy gió hát ca.
Phía xa xa chân trời tít tắp
Có bóng hình một kẻ vô ưu
Người và ta đôi bờ còn đó?
Lẽ hình dung còn có chuyến đò xưa.
Ta với biển
Ôi ta với biển
Biển động chừng nào cho lòng ta dậy sóng
Biển nhẹ nhàng cho lòng vỗ nhẹ đôi vai
Ta với biển một chiều nơi ấy
Thấy con người lớn mãi với biển xanh
Gục đầu xuống biển tìm hành trình mới
Chạm mặt vào, cát cũng thấy vui tươi
Thơ với thẩn, ta đúng là ngẩn ./.