Đại Việt tu tiên truyện !

Khoai

Lão làng
Chương III : Viên đá kì lạ !


Việt Quốc , tuy gọi là quốc gia nhưng không có chế độ rõ ràng , các tộc trưởng cát cứ các phương, tuy hàng năm đều có cống nạp cho vương triều, nhưng kì thực lại cực kì rời rạc

Cách đây rất lâu, một bộ phận không nhỏ các Vu lão tập trung lại, quyết tâm dùng vũ lực để tập hợp các phương, thống nhất lãnh thổ. Ban đầu họ khá được ủng hộ, nhiều người muốn Việt Quốc trở nên hùng mạnh nên gia nhập ủng hộ. Nhưng dần dần thế lực càng lớn, các Vu lão trước kia càng cực đoan, thủ đoạn tàn ác,bất kì ai chống lại đều không tránh được cái chết.

Tất cả bùng nổ khi các Vu lão quyết định sử dụng một pháp thuật có tên gọi Thú Vu thuật. Họ lấy linh hồn các chiến sĩ đã chết, cường hoành thi triển một cấm thuật, đem linh hồn cưỡng chế thân xác yêu thú. Họ cho rằng các linh hồn chưa được giác tỉnh cũng vô ích.

Việc ấy dấy lên làn sóng phẫn nộ của các chiến sĩ, nơi nơi nổi lên đấu tranh. Các Vu lão tuy cường đại nhưng cũng không chống đỡ nổi , dần dần thất thế, lánh vào sơn lầm cùng cốc.

Từ đó, họ đi vào lịch sử với tên gọi Hắc Vu.

**********************************

Phi Phi khóc một hồi, tinh thần rệu rã, sớm đã thiếp đi. Viên đá tròn được hắn nắm chặt trong bàn tay. Từ tinh không, ánh trăng thê lương cô tịch, chiếu một màu bàng bạc xuống núi rừng.

Viên đá đột nhiên được ánh trăng chiếu rọi, ánh lên sắc xanh ngọc quỷ dị. Lòng bàn tay Phi Phi sớm đã trầy xước, vài giọt máu thấm ra, ngấm lên viên đá. Viên đá đột nhiên tỏa sáng, những vết máu từ bàn tay Phi Phi thấm ra liền bị hút cạn. Tinh huyết trong cơ thể Phi Phi sôi sục, như bị một lực hút kì dị chảy đến bàn tay, theo lỗ chân lông thấm ra ngấm vào viên đá.

Viên đá sắc xanh nhu hòa thoáng chốc trở nên như ác quỷ , tham lam hút lấy tinh huyết đứa trẻ. Từ trong sắc xanh ẩn ẩn làn khói đen, lượn lờ bay lên rồi chui vào mi tâm Phi Phi.

Khuôn mặt Phi Phi thoáng chốc hiện lên vẻ thống khổ. Trong thức hải, một đoàn khói đen ngưng tụ thành hình người, dáng vẻ thư sinh nhưng ánh mắt thập phần yêu dị. Không ngờ Hắc Vu trong trận chiến ban ngày, sớm biết không thoát khỏi liền thi triển cấm thuật " Sinh mệnh điêu linh chú", đốt cháy tinh huyết , bảo vệ linh hồn chạy trốn.

Đồng lúc vụ nổ phát ra, linh hồn hắn dung nhập vào viên đá kì dị sớm bắn tung lên trời. Gặp được tinh huyết thuần dương kích hoạt, linh hồn hắn lóe lên hi vọng đoạt xá.

Trong thức hải Phi Phi, hắn cười lên hắc hắc rồi bay đến trung tâm linh hồn. Một linh hồn hài tử chưa đầy 6 tuổi, hắn dễ dàng đánh tan, cướp đoạt thân xác. Phi Phi mơ hồ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trong thức hải thấy một bóng người quỷ dị, tuy không hiểu chuyện gì đã diễn ra , nhưng hắn cũng cảm thấy nguy hiểm đang đe dọa.

Theo bản năng, hắn gào lên trong lòng

- Cha cứu Phi Phi...cứu Phi phi....

Hắc Vu thi triển một thủ ấn, muốn nhanh chóng đoạt xá kẻo đêm dài lắm mông. Linh hồn Phi Phi rung lên như dây đàn, chỉ vài giây nữa là hoàn toàn thất thủ, tan hồn nát phách.

Đúng lúc ấy, viên đá không ngờ xoay tròn, một đoàn kim sắc lóe lên nhanh chóng bao phủ thân hình bé nhỏ. Bỗng chốc cả một khoảng rừng âm u bỗng sáng rực, ẩn ẩn nghe thấy tiếng tụng kinh từ bi trang nghiêm. Không ngờ được nơi mảnh đất của Vu thuật lại tràn đầy khí tức an lành của Phật giáo.

Hắc Vu đang gần đắc thủ, bỗng nhiên từ trong thức hải của Phi Phi hiện lên một đồ hình chữ Vạn, trang nghiêm xoay tròn. Hắc Vu kinh hãi kêu lên

- Kim cương ấn...Kim cương phục ma ấn....Không thể, không thể nào....

Đồ hình chữ Vạn huyễn hóa thành một đạo hoàng kim sắc, ngưng thụ thành Phật thân cao gần 2 trượng. Tay trái kết ấn Niêm hoa, tay phải mạnh mẽ đẩy ra phía trước. Hắc Vu kinh hoảng, linh hồn hắn sớm bị trận chiến làm cho suy yếu, không thể chống nổi Kim Cương Ấn, gào lên một tiếng, từng làn khói đen xèo xèo tan biến....

Phật thân tỏa ra ánh sáng Hoàng kim lại một lần nữa huyễn hóa, hiện ra thân ảnh một ông lão, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng đôi môi lại toát lên vài phần từ ái. Đôi mắt có nét cô tịch ánh lên vẻ quan tâm

- Hài tử đáng thương...!

***************************************

Sáng sớm, sương đã tan, chím hót rộn ràng , cảnh sắc tươi vui.

Phi Phi nặng nề mở mắt, đầu ong ong đau dữ dội, mơ hồ cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua nhưng hoàn toàn không hiểu.

Thấy viên đá rơi bên cạnh, hắn vội vàng nhặt lại, thương yêu lau chùi sạch sẽ rồi bỏ vào túi áo. Cố gắng bò lên khỏi miệng hố, vài cơn đau làm hắn nhăn mặt nhưng rốt cuộc cũng kiên cường vượt lên.

Bụng đói cồn cào, lê từng bước chân , kiên trì quay về Dã Hoa thôn. Dọc đường, hắn nhìn quanh xem có hoa quả nào ăn tạm cho đỡ đói. Dù sao hắn cũng là một hài tử, chịu đựng đả kích, lại qua một trận suýt chết đêm qua làm hắn cực kì suy yếu.

Bỗng hắn lộ vẻ vui mừng, phía trước có một thân cây, chỉ tầm vài trượng, cành lá tươi tốt, thấp thoáng có vài quả chín mọng đỏ. Nhìn qua cực kì thơm ngon. Hắn vặt mấy quả, chùi chùi vào áo, định bỏ vào miệng thì nghe trong đầu ong ong tiếng quát

- Hài tử ngốc, vứt đi ngay !

Hắn ngơ ngác giật mình, nhìn bốn xung quanh không thấy ai, nghi nghi hoặc hoặc lại đưa quả lên miệng

- Nếu muốn chết sớm thì cứ ăn. Đấy là Tử Kinh quả, độc tính kinh khủng, yêu thú ăn vào cũng không sống nổi

Lần này Phi Phi triệt để hoảng hốt, lắp bắp nói

- Ai ...ai...ai nói trong đầu ta vậy?

Có tiếng cười khẽ
- Hài tử ngốc, ta ở trong thức hải của ngươi.

Phi Phi càng mơ hồ hơn, nhớ lại tràng cảnh đêm qua, hết sức kinh hãi quát lớn

- Lão là ai, đêm qua có phải lão định giết ta đúng không? Lão cút mau, cha ta không tha cho lão đâu

Ông lão bật cười

- Hài tử ngốc, đêm qua nếu không có ta thì ngươi sớm trở thành Hắc Vu rồi...haha

- Lão nói thật???

- Ngươi cứ gọi ta là Sơn lão...Hài tử ngươi đêm qua suýt bị Hắc Vu đoạt xá, may có ta can thiệp.

Phi Phi sớm đã định thần, nghi hoặc hỏi lại

- Sơn lão, người tên là Sơn lão..Người ở đâu tới mà lại cứu cháu.

Sơn lão mỉm cười

- Ngươi không cần oang oang kêu lên thế, có người nhìn thấy lại tưởng ngươi không bình thường. Ta vốn ẩn mình trong phiến Nguyệt thạch. Lúc người gặp nguy, không ngờ tinh thần của người lại dao động đánh thức ta dậy

- Người nói người ở trong phiến đá của cha ta? Không thể nào...Có lần con thấy cha con ngồi nói chuyện với một cô gái từ phiến đá đi ra mà...

Sơn lão nghe nhắc đến Vu lão , giọng nói có vẻ ngậm ngùi

- Phiến đá này là nguyệt thạch, là đồ vật của nương tử cha ngươi để lại. Ta ở trong nguyệt thạch đã mấy nghìn năm, mấy lần hắn tưởng nhớ , ta đều diễn hóa lại hình ảnh nương tử hắn để hắn bớt khổ tâm.

Nhắc đến Vu lão, Phi Phi liền trầm mặc, cũng không nói gì lặng lẽ đi về phía Dã Hoa thôn. Hài tử bình thường nếu gặp Sơn lão, sớm đã ríu rít hỏi chuyện cho thỏa hiếu kì. Nhưng Phi Phi vừa chịu đả kích, hỏi vài câu liền động chạm đến cha hắn, lặng lẽ bước đi.

- Hài tử, ngươi chớ buồn...Phải sống thật tốt để cha ngươi vui, kì thực dân tộc các ngươi có một huyết chú, linh hồn cha ngươi chưa đi vào luân hồi. Hiện giờ có lẽ hắn đang mất đi kí ức mà lang thang.

Phi Phi nghe đến đấy kích động hét lên

- Đúng rồi, cha ta dù chết thì cũng là một Vu hồn.

Sơn lão ngậm ngùi

- Ngươi phải sớm mạnh mẽ, dùng sức mạnh của mình mà đánh thức hắn dậy. Nếu để quá lâu, hắn lang thang trong thâm sơn cùng cốc, âm khí nặng nề tích tụ dần biến thành lệ quỷ.

Phi Phi lúc này như lửa đốt trong lòng, hận không thể nhanh chóng trở nên cường đại. Hắn quên bẵng cả đôi chân đau, lao nhanh về phía Dã Hoa thôn.

Sơn lão khẽ thở dài rồi khoanh chân ngồi xuống trong thức hải Phi Phi.

- Hài tử, nghe ta nói... Muốn giác tỉnh Vu hồn, phải có tinh thần mạnh mẽ... Người có muốn học công pháp Phật môn?

Phi Phi nghi hoặc hỏi lại

- Công pháp Phật môn là gì vậy?

- Phật môn là môn phái cực kì cường đại, nhưng ở cách đây rất xa, chuyên rèn luyện linh hồn và tinh thần. Ngươi có muốn học?

Sơn lão bỗng chốc trở nên nghiêm trang

- Học có được không ạ? Ý cháu là cháu học cũng được ạ?

- Học được, thể chất của ngươi vạn người không có một. Đêm qua ta đã kiểm tra, ngươi cứ tin ta, ta sẽ dạy cho người pháp môn cao nhất. Có thể trong vòng 20 năm đạt đủ tiêu chuẩn để giác tỉnh Vu hồn cho cha ngươi

Phi Phi kích động, quỳ sụp xuống đất, mắt đỏ hoe, giọng có phần nghẹn nghẹn

- Sơn lão, xin người dạy cho con. Học gì Phi Phi cũng học, khổ mấy Phi Phi cũng chịu được. Miễn là cứu được cha ...

- Hài tử ngoan, trước mắt ngươi cứ về gặp tộc nhân đi đã, nếu ngươi chết đói thì ta cũng bó tay...

Sơn lão khẽ cười. Nhưng đôi mắt ánh lên vẻ kì lạ, dường như có chút xấu hổ, có chút tham lam, lại có chút gì đó vô cùng kì vọng

" Thằng bé này là Chân Hỏa chi thể, vạn người không có một. Nếu như ta có thể...."

Phi Phi chẳng hề hay biết, cố gắng đi thật nhanh về thôn, trong lòng rạo rực, vừa đau thương vừa tràn đầy quyết tâm hi vọng.
 

Khoai

Lão làng
Chương IV : Ba con đường tu luyện​


Thôn Dã Hoa, câu chuyện hôm qua tưởng như một giấc mơ. Nhưng tất cả đều rất thật, thật đến đau lòng. Cảnh sắc tiêu điều, nhà cửa đều biến thành tro bụi, cây cối đổ rạp, chỉ còn trơ trơ năm bức tượng đứng giữa thôn.

Rốt cuộc người dân thôn Dã Hoa quyết định rời bỏ nơi này. Tuy không ai nguyện ý, nhưng Vu lão đã ra đi, cũng không còn lựa chọn nào khác.

Tiến về phía Bắc hơn trăm dặm, có một thung lũng khá lớn. Thung lũng được bao quanh bởi bảy ngọn núi, quanh năm đỉnh núi chìm khuất trong mây mù, nơi đó được gọi là Thất Sơn.

Tương truyền Thất Sơn là nơi một môn phái tu tiên rất lớn cư ngụ. Nhưng thực hư thế nào không ai biết rõ. Nhiều người hiếu kì đã cố trèo lên đỉnh núi, hi vọng gặp được tiên nhân, nhưng tất cả đi được nửa đường đều mơ mơ hồ hồ vòng về chỗ cũ. Cũng từ chuyện đó mà rất nhiều câu chuyện li kì hoang đường được kể lại.

Tuy chỉ cách trăm dặm, nhưng càng đi núi non càng hiểm trở, yêu thú rình rập. Đoàn người thôn Dã Hoa mất gần 2 tháng mới đến nơi.

**********************************

3 tháng sau cuộc chiến, người dân thôn Dã Hoa cũng đã hòa nhập cùng nơi mới. Câu chuyện cũ qua đi, thi thoảng những chiến sĩ vẫn còn đau lòng, nhưng cũng chỉ biết trút vào chén rượu.

Đám trẻ trong thôn sớm vui vẻ trở lại. Nhưng Phi Phi trở nên trầm mặc hơn, khuôn mặt bầu bĩnh đã trở nên rắn rỏi, ánh mắt tinh nhanh bây giờ toát lên vẻ cương nghị.

3 tháng này Sơn lão bắt đầu hướng dẫn pháp môn cho Phi Phi, nhưng cũng chỉ là giới thiệu sơ qua, chưa hề chính thức bắt đầu.

Từ hơn 1 tháng nay Phi Phi tập thói quen dậy sớm, leo hết một quả núi nhỏ mới quay về. Sơn lão dạy hắn cách hít thở theo từng nhịp chạy, đồng thời cũng hướng dẫn một vài kinh mạch cơ bản trong cơ thể con người.

Một buổi sáng, Sơn lão chỉ lên một đỉnh núi rất cao trong Thất Sơn.

- Từ hôm nay con bắt đầu leo lên đỉnh núi kia. Lên tới đỉnh thì chính thức nhập môn, ta bắt đầu dạy con Phật môn công pháp.

Phi Phi tìm gặp Vinh thúc, xin một thanh kiếm, một ít lương khô và nước. Vinh thúc nhất quyết ngăn cản, nhưng một phần không nỡ ngăn cản, một phần vì xung quanh Thất Sơn không hề có yêu thú nên cũng yên tâm.

- Từ xưa đến nay chưa có ai lên được đỉnh núi Thất Sơn. Con nghĩ con tới được?

Vinh thúc cười hỏi

- Con lên núi tìm tiên nhân, học thành bản lĩnh trả thù cho cha.

Phi Phi không tìm được lý do, bèn đem tiên nhân ra hù dọa. Thực ra trong lòng hắn cũng rất hiếu kì, chỉ đơn giản nghĩ rằng có Sơn lão dẫn đường, thế nào cũng tới được đỉnh Thất Sơn. Vinh thúc ngỏ ý muốn đi theo, nhưng Phi Phi tìm cớ thoái thác. Thực ra nơi sơn dã, trẻ con từ sớm đã trưởng thành nên Vinh thúc cũng không đành ngăn cản.

Nai nịt gọn gàng, hài tử nhỏ bắt đầu hành trình. Đường núi hiểm trở, ban đầu còn thấy sơn đạo, nhưng đi được 2 ngày thì chỉ còn cách dùng kiếm phạt dây leo mở đường. Phi Phi mang theo rất nhiều lương khô, trên lưng đeo một gói lớn, cộng thêm thanh kiếm cũng không nhẹ , nhưng hắn kiên trì đi tới, không hề kêu than. Một tháng tập leo núi nên gân cốt hắn khá vững chắc, tiến trình tuy chậm chạp nhưng mỗi ngày chỉ dừng vài giờ ngủ nghỉ, trời chưa sáng đã tiếp tục lên đường.

Vừa đi Sơn lão vừa nói chuyện, lúc thì kể cho hắn về thế giới bên ngoài, lúc lại kể về các loại pháp môn tu luyện.

- Trời đất khi mới sinh ra, có âm dương nhưng chưa phân động tĩnh. Sau một thời gian rất dài, một ý niệm tuyệt đối khởi sinh, từ đó âm dương mới xoay vần, sinh ra vạn vật. Thực ra đực cái, thiện ác, tốt xấu, mạnh yếu, nhỏ lớn, sáng tối, ngày đêm .... đều từ âm dương mà phân chia ra. Nên nói rằng " Âm dương là gốc vạn vật".

Sơn lão vừa nói, đoạn nào mơ hồ khó hiểu Phi Phi bèn hỏi lại. Dần dần cũng tạm hiểu thế nào là âm dương.

- Việc tu luyện ban đầu cũng từ âm dương mà chia thành hai đường, sau rồi diễn hóa thành vô vàn công pháp. Lúc chiến đấu, thủ là âm, công là dương. Lúc tu luyện, thân thể là âm, tinh thần là dương. Ngày ngày loài người đều thu nạp âm dương thông qua hít thở. Điều khiển âm dương trong cơ thể vận hành thuận theo tự nhiên, đó là vương đạo. Lấy con người là trung tâm, mạnh mẽ khuất phục tự nhiên, đó là bá đạo.

Nói đoạn Sơn lão lại giải thích thế nào là vương đạo, thế nào là bá đạo

- Thần Châu đại lục, tu luyện là nghịch thiên mà tiến, đem thiên địa thành công cụ, lấy âm dương là phương tiện. Vậy nên khi tu luyện chia thành 9 giai đoạn, ban đầu là Luyện khí, đến cuối cùng là độ kiếp. Họ tu luyện không ngừng để đề thăng bản thân, lấy sức mình vượt thoát mà khống chế tất cả. Độ kiếp thực tế là vượt qua thiên phạt, lấy thân mình mà chống lại sấm sét. Vượt qua cảnh giới đó liền thành tiên. Vạn năm nay chưa thấy ai thành công.

- Ta tuy xuất thân là Phật môn, nhưng vài nghìn năm nay linh hồn lưu lại Việt Quốc. Nên trước hết cứ lấy đường lối tu luyện của Việt Quốc để nói. Tu chân Việt Quốc chú trọng hòa cùng tự nhiên, mỗi bước đi, mỗi nhịp thở đều đem bản thân dung hòa cùng thiên địa. Cố gắng tìm hiểu cách thiên địa vận hành, từ đó tu luyện bản thân theo quy tắc của vạn vật. Đạo ấy ôn hòa nhưng lại yêu cầu lĩnh ngộ cực cao.

- Phật môn cảm thấy vạn vật đều là giả, thân thể cũng là hư ảo, vạn vật chỉ là do duyên khởi duyên hợp duyên tan mà thành. Bởi nên lấy chữ Duyên để tham ngộ, lấy chữ Không để minh tưởng, lấy chữ Pháp để tu luyện. Đường lối ấy yêu cầu người tu luyện cần trí tuệ, can đảm và vững vàng.

Phi Phi chăm chú lắng nghe, tuy nhiều điểm không hiểu những cũng cố gắng ghi nhớ.
Sơn lão lại nói

- Đấy là ba con đường tu luyện. Con theo đường nào?

Phi Phi ngẫm nghĩ rồi nói

- Con là người Việt. Sơn lão giải thích rõ hơn cách tu luyện của người Việt được không?

Sơn lão mỉm cười tán thưởng, Phi Phi không trả lời trực tiếp là theo đường nào, ngược lại đặt câu hỏi để tỏ ý. Xem ra tâm trí hài tử này cũng dần trưởng thành rồi

- Người Việt chủ trương hòa cùng Tự nhiên. Pháp môn tu luyện dựa vào tự nhiên để đặt ra. Vũ trụ phân ra Thiên Địa Nhân, người Việt cho rằng con người do ba phần mà cấu thành : Linh hồn, Thân thể và tư tưởng. Linh hồn do thiên sinh, Thân thể do địa dưỡng, tư tưởng là cái thuộc về riêng con người, mỗi người tư tưởng cũng khác.

- Nói đến tu luyện, tu luyện linh hồn chia thành 8 giai đoạn : Khôn - Cấn - Khảm - Tốn - Chấn - Ly - Đoài - Càn. Tu luyện thân thể cũng có 8 giai đoạn như trên, nhưng ngược lại : Càn - Đoài - Ly - Chấn - Tốn - Khảm - Cấn - Khôn

- Thực ra cách phân chia như vậy dựa theo âm dương vào bát quái. Thân thể và linh hồn, một âm một dương, nên đường lối ngược nhau. Bát quái là tám mặt của vũ trụ, là tám giai đoạn phát triển. Huyền diệu vô cùng.

Nghe đến đây thì Phi Phi hoàn toàn không hiểu nửa điểm, ngơ ngác tự an ủi bản thân dần dần lĩnh ngộ.

Thực ra Sơn lão đã sống đến vài nghìn năm, hầu hết các nơi đều đã đặt chân qua. Sơn lão vô cùng hiểu rõ từng pháp môn tu luyện, hắn vì một lần muốn tu luyện công pháp của Việt quốc mà động đến vài Vu lão cường đại, cuối cùng nổ ra một trận chiến rồi thân xác cũng tan tành, rốt cuộc biến thành một linh hồn sống trong Nguyệt thạch.

- Ta chưa dạy con Phật môn công pháp. Lúc nhập môn nên lấy công pháp Việt quốc để làm nền tảng.

Thực ra, tuy Sơn lão lấy được công pháp của Việt Quốc, nhưng vài nghìn năm nay thủy chung không thể tu luyện. Rốt cuộc cũng hiểu được lý do, tu luyện công pháp Việt Quốc chú trọng âm dương, nên cần thân thể. Mà thân thể hắn đã sớm thành tro bụi không biết đã bay đến phương nào. Nên lần này hắn rất kì vọng được nhìn thấy công pháp đạt thành trên mình Phi Phi, sau này một lần nữa có lại thân xác, sẽ dễ dàng tu luyện hơn.

- Hôm nay ta dạy con nhập môn công pháp Việt Quốc. Tu luyện công pháp này, cần song song tu luyện linh hồn cùng thân xác. Linh hồn là dương, công pháp là Âm.

- Con người sở dĩ yếu đuối, tuổi thọ có hạn vì âm dương mất cân bằng. Linh hồn là dương, nhưng khi sinh ra lại nhiễm tạp quá nhiều khí âm. Thân thể là âm, nhưng sinh ra lại nhiễu tạp khí dương. Bởi vậy, giai đoạn đầu tu luyện, về linh hồn là quẻ Khôn làm mấu chốt, về thân xác lấy quẻ Càn làm chìa khóa.

- Quẻ Khôn, tượng là mặt đất, chủ về nhu hòa an tĩnh. Tu luyện linh hồn ban đầu, để linh hồn an tĩnh, thông qua từng nhịp thở mà lắng nghe đại địa.

- Quẻ càn, tượng là trời, chủ về cương mãnh lưu động. Tu luyện thân xác ban đầu, để thân thể hoạt động hết sức, thông qua hít thở mà hấp thu tinh hoa của ánh nắng mặt trời.

- Tu luyện thân xác ban ngày, tu luyện linh hồn ban đêm. Ta dạy con leo núi hít thở ban ngày, là luyện thể. Lại hướng dẫn con điều hòa nhịp tim ban đêm, lắng nghe côn trùng rả rích, ấy là luyện hồn.

Chớp mắt đã qua năm ngày, Phi Phi cũng đã leo được nửa ngọn núi. Tương truyền khi đến đây thì lạc vào sương mù, đi lòng vòng rốt cuộc lại quay về mặt đất. Sơn lão khi nghe chuyện này lập tức hiểu ra trên đỉnh núi có bố trí một huyễn trận.

- Về sự động, lấy ngũ hành làm căn bản. Ta hôm nay dạy con môn Ngũ Cầm Ý.Ngũ Cầm là phỏng theo hoạt động của 5 loại muôn thú, Ý là không trọng vào hình mà cốt yếu lĩnh ngộ tinh hoa trong từng động tác, hiểu rõ ngũ hành. Hành , nghĩa là vận động.

- Về sự tĩnh, lấy âm dương làm nền tảng. Ta dạy con Âm Dương Quyết. Âm Dương Quyết ngược lại không phải là pháp môn tu luyện, nó chính là một môn bói toán dự đoán. Thông qua việc nghiên cứu tìm hiểu quy luật của thiên địa, dự đoán cát hung, hiểu rõ mọi sự. Từ đó linh hồn càng ngày càng lớn mạnh.

Nghe đến bói toán, Phi Phi trợn mắt không hiểu nổi. Tu luyện mà cũng liên quan đến bói toán ??? Hồi nhỏ hắn thường nghe cha hắn kể chuyện về những người bói toán, có thể đoán trước tương lai, dự đoán lành dữ. Không ngờ bản thân hôm nay học tu luyện rốt cuộc lại biến thành thầy bói a...

- Âm Dương quyết có thể biết trước mọi chuyện. Tất nhiên đấy là khi đủ trình độ. Sau này con sẽ hiểu ...

Phi Phi ngàn vạn lần không ngờ nổi, năm năm sau chính hắn tay cầm tấm phướn, trên đó ghi 4 chữ " Toán mệnh tiên sinh", ngày ngày ra vẻ cao nhân , xem bói kiếm tiền ngao du khắp nơi.

Sơn lão lại nói

- Con từ nay ban ngày tập Ngũ Cầm ý. Ban đêm ta dạy con về Phong Thủy. Phong là gió, Thủy là nước. Gió là hơi thở của trời, nước là máu huyết của đất. Con người có lông tóc, trời đất có cây cối. Con người có gân cốt, trời đất có núi rừng. Con người có máu huyết, trời đất có sông suối. Con người có kinh mạch, trời đất có long mạch. Con người có huyệt đạo, trời đất cũng nương theo gió , nước, núi, đất mà ngưng tụ thành huyệt đạo. Con có hiểu không?

Phi Phi ngẫm nghĩ một hồi, quả thực thấy con người và trời đất có điểm tương đồng. Chỉ là trước khi hắn chẳng hề đề ý, nay nghe Sơn lão giải thích cũng minh bạch vài phần.

Một cơn gió nhỏ nổi lên, tâm hồn trẻ con còn đơn sơ lập tức tưởng tưởng trời đất đang hít thở. Chính vì sự đơn sơ này, mà Phi Phi dễ dàng cảm nhận được tinh yếu. Nhiều cường giả mạnh mẽ, nhưng càng sống tâm trí càng phức tạp, ngược lại rất khó hiểu được bước đầu nhập môn.

Trời đất hít thở, gió thổi quanh năm. Trời đất có máu huyết, sông suối nơi nào cũng có, lúc lộ lúc ẩn....

Phi Phi hứng thú suy tưởng, chớp mắt quên đi ưu phiền, nhìn bông hoa lay động trong gió, nhìn mây bay trên trời, nghe tiếng lá cây xào xạc, nghe gió thổi vi vu xa xa gần gần . Không ngờ được đã chìm vào cảnh giới vô ưu, vô trí, hợp với yếu quyết chữ "Phong".

Sơn lão mỉm cười khẽ ngâm nga

- Cổ kim học đạo
Hà tất vấn...
Tình tại hà xứ
Vạn sự...

Tùy phong nhi định

( Dịch nghĩa :

Xưa nay bao người học đạo

Việc gì phải hỏi, tình tại nơi đâu

Mọi sự, cứ theo gió mà bay)
 

Khoai

Lão làng
Chương V : Thiếu nữ trong nguyệt thạch.​


Trời đêm, trăng tròn, tinh không rộng lớn !

- Số mấy
- Số 6
- Sai rồi, số 8. Ngu như bò ....!

Sơn lão cười hắc hắc, Phi Phi vò đầu bứt tai. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn học Âm Dương Quyết, công pháp dở hơi nhập môn lại là đoán con số. Sơn lão đưa ra một con số, Phi Phi buộc phải đoán trúng. Tất nhiên không phải đoán mò, mà là quan sát xung quanh, nắm bắt ngoại ứng, quy về bát quái mà diễn hóa thành con số.

Từ lúc bắt đầu học, Phi Phi chưa hề đoán trúng một lần. Phương pháp quỷ quái này Sơn lão đặt ra, không ngờ lại biến thành trò cá cược, vừa kích thích, vừa giúp Phi Phi rèn luyện tam yếu linh ứng. Tam yếu linh ứng lần lượt là Tai, Mắt, Tâm. Tai phải lắng nghe vạn vật xung quanh, Mắt quan sát nhưng Tâm phải tĩnh.

Mỗi lần đoán sai, Phi Phi liền chịu không ít đau khổ. Sơn lão không ngờ dùng một phương pháp kì quái, mỗi lần thua cuộc, Sơn lão đều xuất ra một đạo ánh sáng, cường hoành đi vào kinh mạch Phi Phi. Mỗi lần như vậy hắn cả người toát mồ hôi, gân cốt đau nhức, tinh thần uể oải.

Về phần thưởng hả? Nếu ngươi đoán đúng thì ngày mai sẽ bớt được một dặm đường rừng. Mấy hôm nay, Sơn lão không hề cho tiến lên thêm một bước, bắt hắn cả ngày vừa tập Ngũ Cầm Ý, vừa hít thở leo vòng quanh ngọn núi.

1 tuần trôi qua, không ngờ hắn cảm thấy tiến bộ rõ rệt. Cách xa vài trăm trượng, hắn có thể nhìn rõ từng đường gân trên chiếc lá. Nhắm mắt lại có thể phân biệt tiếng chim của loài nào, cách bao xa. Động tác chân tay vô cùng lưu loát có lực.

*********************************

Giờ Dần, Phi Phi đã thức dậy, như thường lệ nhai chút lương khô, uống hớp nước suối chuẩn bị tu luyện Ngũ Cầm Ý.

Hắn có một thói quen, mỗi lần tu luyện đều nắm chặt viên Nguyệt thạch của Vu lão để lại. Sơn lão dù có quát nạt thế nào hắn cũng không buôn ra.

- Hùng thế. Hai chân đứng tấn, lương thẳng eo hóp, hít đều thở mạnh. Tay khum thành trảo, mỗi lần đánh ra hình dung chân khí trong người chạy theo cánh tay mà thoát tới lòng bàn tay.

Tập luyện như vậy đã hai tuần, trong Đan điền Phi Phi đã ẩn ẩn vài tia chân khí, lúc ngồi thiền hít thở có thể cảm thấy vùng bụng nóng rực.

Có một việc Phi Phi không ngờ tới, mỗi lần hắn đưa chân khí tới lòng bàn tay, một bộ phận liền bị hấp nạp vào Nguyệt thạch. Hiện tượng này Sơn lão cũng không hề hay biết.

Theo lời Vu lão, Nguyệt thạch do lão một lần nhìn thấy sao băng, lần theo phương vị rơi xuống mà tìm thấy. Viên đá có màu xanh ngọc, bên trong có vài đường vân màu đỏ thi thoảng mờ tỏ nhấp nháy. Sơn lão đặt tên cho nó là Nguyệt thạch, nhiều lần tìm hiểu cũng chỉ phát hiện ra tác dụng thu dưỡng linh hồn của nó, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.

****************************

Cuộc sống đơn giản ngày ngày trôi qua, Sơn lão cũng chưa có ý định đột phá huyễn trận, leo lên đỉnh núi. Lương khô Phi Phi mang theo cũng đã hết, nhưng do tập luyện Ngũ Cầm Ý, thân thể dẻo dai, sớm đã săn bắt được ít chim chóc , mèo thỏ rừng.

Chiều nào cũng vậy, Phi Phi ngồi trên mỏm đá, nhìn về phía trời Tây, tay xoay xoay viên đá nhỏ. Tuy không bao giờ nói ra, nhưng hắn mỗi lần như vậy đều tưởng nhớ cảnh sắc ngày xưa ở thôn Dã Hoa, bạn bè, các thúc thúc, cha .... Hắn không phải người mạnh mẽ, nhưng luôn luôn kiên trì. Lần này ra đi, hắn nuôi một mong ước có ngày trở nên mạnh mẽ, xây dựng lại thôn Dã Hoa....

Lặng im hồi lâu, hắn khoanh tròn chân, ngũ tâm hướng lên, phút chốc thu liễm tinh thần ngồi thiền.

Nguyệt thạch lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn, không ngờ lúc này, đều đặn theo từng nhịp thở của Phi Phi mà sáng lên. Phút chốc, ánh sáng càng ngày càng đậm, từ từ bay lên đến ngang mi tâm thì dừng lại xoay tròn. Viên đá tỏa ra một màu xanh dịu, chiếu lên mi tâm Phi Phi. Hắn vẫn không hề hay biết.

Sơn lão trong thức hải bỗng giật mình, từ mi tâm Phi Phi bắn vào một luồng sáng. Sơn lão trầm tĩnh quan sát luồng sáng nọ, tuy cực kì băn khoăn nhưng cũng không làm ra động tĩnh gì.

Viên đá đang xoay tròn trước mi tâm, đột nhiên biến mất. Trong thức hải, Sơn lão hoảng hốt kết ấn phòng vệ. Không ngờ nguyệt thạch biến mất lại hiện ra trong thức hải, lớn dần rồi hóa thành một quả cầu xanh lục.

Quả cầu ban đầu xoay nhanh, từ từ chậm dần, rồi hợp cùng hơi thở Phi Phi thành một nhịp điệu kì lạ. Sơn lão cực kì kinh ngạc, không ngờ nguyệt thạch lão ở trong mấy nghìn năm, hôm nay lại làm ra một chuyện không nghĩ tới.

Ánh sáng xanh lục từ quả cầu phát ra dần dần thu liễm, trở nên ngưng thực. Trải qua vài lần hít thở, không ngờ từ quả cầu dần dần mọc lên một mầm xanh. Quả cầu tiếp tục xoay tròn, nhưng mầm xanh vẫn đứng im, một động một tĩnh.

******************************

Từ trong minh tưởng tỉnh lại, Phi Phi không hề hay biết chuyện vừa xảy ra. Đợi đến lúc Sơn lão hốt hoảng kể lại, hắn mới cực kì kinh ngạc

- Ngươi thử nhiếp tâm, khép kín ngũ quan. Tinh thần tập trung ở mi tâm xem...

Phi Phi rối rít vâng lời, qua vài lần hít thở đã an tĩnh trở lại. Ngay lập tức hắn cảm giác như thân thể bị hút vào một đường ống ánh sáng, trước mắt sáng lòa. Vội vàng mở mắt, hắn đột nhiên nhận thấy mình đang đứng trên một khoảng xanh rì, như thể một đồng cỏ trải dài vô tận.

Hắn kinh ngạc gọi lớn, không ngờ lại không nghe thấy tiếng Sơn lão đáp lại. Vô cùng tò mò, hắn thử nhẹ nhàng bước chân, không ngờ cảm giác lại rất chân thật, từng làn gió mát, dưới chân tỏa lên từng mùi hương hoa cỏ dìu dịu.

Xem xét hồi lâu, hắn phát hiện phía trước mặt thấp thoáng có một ngôi nhà nhỏ. Nhìn thì rất gần, nhưng hắn đi nửa giờ mới tới nơi. Không ngờ từ căn nhà nhỏ lại vang lên một giọng hát...Giọng hát rất buồn, uẩn uẩn thanh u.

Tiếng đàn vang lên, nghe tựa như tiếng suối chảy , lúc lại cảm thấy một làn gió nhẹ lướt qua...Cánh đồng cỏ mênh mông, một căn nhà nhỏ chơi vơi ở giữa, tiếng đàn, giọng hát, cảnh sắc toát lên một vẻ buồn bã, lại như thể đang hoài mong...

Phi Phi ngây người chốc lát, bỗng thấy trước mắt lóa lên, một thân hình yêu kiều từ trong căn nhà nhỏ bước ra. Da trắng như tuyết, tóc dài ngang hông, mi cong môi đỏ. Trên mình vận một chiếc váy lụa đen tuyền, kết hợp với đôi mắt u tịch, từ mỗi bước đi toát lên một vẻ đẹp gần như không thực, lại gần như sắp tan biến.

Phi Phi giật mình, tay chân luống cuống, miệng lắp bắp...

- Cô, cô....chị....cháu chào chị...

Cô gái khuôn mặt mang nét buồn bật cười :

- Hài tử ngốc...Nhanh như vậy đã đến được nơi này...cứ gọi ta là chị đi...được không nhóc?

- Dạ....

Phi Phi lúng túng không dám nhìn thẳng.

- Ta tên là Viên. Đây là một không gian rất lạ. Ta cũng không biết tên. Ta thấy nơi đây chỉ có hoa cỏ, nên đặt tên cho nó là Thanh Thảo Viên.

Rốt cuộc bản tính hiếu kì của trẻ con nổi dậy, lập tức suy nghĩ rồi nói

- Vừa rồi nguyệt thạch có chuyện kì lạ. Có phải chính nó mang em đến đây ạ?
Viên tỷ khẽ cười, vẻ đẹp khiến người khác ngây ngốc
- Hài tử thông minh... Nhưng không phải nó mang em đến đây, mà đây là không gian ở trong nó.

Phi Phi gãi đầu cười cười, rốt cuộc không hiểu nổi tại sao trong một viên đá nhỏ xíu lại có một không gian rộng lớn như vậy

Vừa định hỏi, bỗng Viên tỷ biến sắc :

- Em phải lập tức rời khỏi đây. Lão già bên ngoài đang động thủ muốn tra xét nơi này. Nhớ kĩ...đi ra không được kể bất cứ điều gì cho lão già ngoài kia... Nhớ nghe lời chị nếu không hậu quả khôn lường...Nhanh !

Viên tỷ tay phải vung lên, Phi Phi chưa kịp mở miệng đã thấy mình lại bị kéo tuột vào một đường ống ánh sáng, quay về không gian thật.

Kinh ngạc sờ nắn chân tay, thấy còn nguyên vẹn hắn mới thở phào một hơi

- Hài tử, vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Ta thấy ngươi vừa nhiếp tâm thì mất đi tri giác, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Hắn theo thói quen định mở miệng, lập tức nhớ đến lời thiếu nữ trong không gian kì lạ , lại nuốt xuống, hàm hồ trả lời

- Con cũng không biết, con chỉ thấy mắt tối xầm rồi không biết gì nữa....

Sơn lão nghi hoặc, quay trở về thức hải, chăm chú xem xét quả cầu kì lạ đang xoay tròn trong thức hải. Vừa nãy hắn thử dùng Niêm Hoa chỉ xuất ra một phần lực đạo, định thâm nhập dò xét quả cầu. Không ngờ tinh thần rung động, suýt nữa bị chấn văng ra.

Phi Phi trầm mặc, chuyện vừa rồi xảy ra, dường như rất kì lạ. Người thiếu nữ nọ tựa hồ cực kì cảnh giác với Sơn lão. Hắn cảm thấy thiếu nữ đó vô cùng quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nguyệt thạch lại chứa một không gian rộng lớn bên trong?
Thiếu nữ tại sao tỏ vẻ thù địch với Sơn lão ?

Nghĩ mãi không thông, biết là có tiếp tục chỉ tổ đau đầu. Phi Phi quát lớn một tiếng, đứng dậy thi triển Hùng quyền, hai tay đẩy ra không ngờ đã có tiếng gió rít lên...
 

HÀNH GIẢN

Tư vấn viên
a hành giản đáng giá lắm.......quy ra được nhiều xiền......bán a hành giản điiiiiiiii :p

Hồi còn nằm võng bú bình, đã có nghe bà nội hát ru là:


Ba đồng một mớ đàn ông

Đem bỏ vào lồng cho kiến nó tha

Ba trăm một mụ Lạc Xà

Mua về làm thịt cả nhà cùng ăn.



Xem thế thì đủ biết đặc sản Rắn Lạc nó đắt đến chừng nào rồi.
 

Lạc Xa

Vô Thường
chưn tu hanhgia ko sát sinh nghen :)

a hanhgia dc ngta mua vìa giam giữ nui nấng, sướng mà :p
lợi cả đôi đường, heeeee, bán xong roài vẫn thấy yên tâm, a hanhgian có nơi có chốn hee
 

HÀNH GIẢN

Tư vấn viên
chưn tu hanhgia ko sát sinh nghen :)

a hanhgia dc ngta mua vìa giam giữ nui nấng, sướng mà :p
lợi cả đôi đường, heeeee, bán xong roài vẫn thấy yên tâm, a hanhgian có nơi có chốn hee

Ta ra quán cóc nào đó thịt con rắn mập trước đi em ơi.:rolleyes:

Để lại chỗ này yên tịnh cho anh Khoai kể chuyện ngày xưa tiếp.:D
 

Lạc Xa

Vô Thường
sory khoai, com 1 cái nữa thui.
he chắc phải chuyển quốc tịch sang amazon quá, ở đây nhìu ngừi mún thịt xà quá :(
 

Khoai

Lão làng
Chương VI : Nghi ngờ trong lòng !​


Tuy nói Sơn lão ở trong thức hải Phi Phi, nhưng hắn nghĩ gì trong đầu Sơn lão cũng không có cách nào hay biết. Lợi dụng lúc đi ngủ, Phi Phi tập trung tinh thần, lại có cảm giác bị kéo tuột vào một đường ống, hai chân đã đứng trên Thanh Thảo Viên.

Đồng cỏ xanh không ngờ cũng phân biệt ngày đêm, thiếu nữ như cũ vẫn ngồi trong căn nhà nhỏ đánh đàn, ánh đèn dầu hắt ra lạnh lẽo.

- Chị....

Phi Phi gọi lớn, không hiểu sao hắn cảm thấy người con gái đó thân thuộc vô cùng.

- Nhóc quay lại rồi à ...

Thiếu nữ nở nụ cười, ánh mắt như nắng mùa thu.

- Chị ơi, chuyện ban ngày em vẫn không hiểu? tại sao em lại thấy chị rất quen thuộc...

- Nhóc, ta thấy ngươi từ hồi ngươi còn quấn tã lót. Ngày ngày ngắm nhìn ngươi lớn lên.

- Chị ơi, có phải chị là người mà cha thường nhớ đến...Em thấy cha có lần trò chuyện với một bóng người rất giống chị.

Nhắc đến Vu lão, khuôn mặt thiếu nữ trở nên si dại, lại thêm phần chua xót đau thương

- Thật ra ta là vợ chàng....Chúng ta chưa được làm vợ chồng một ngày, vừa kịp làm lễ cưới thì ta đã không còn...

Giọng nói nghẹn ngào, quá khứ mới như ngày hôm qua...

- Hắn thuở xưa là người tài giỏi,ta làm nghề Y. Lần ấy đi hái thuốc, ta gặp hắn....Không ngờ mới đó hơn 30 năm, nay không ai còn, mỗi người một ngả...

Thiếu nữ như quên mất Phi Phi đứng bên, lặng lẽ hồi tưởng, có lẽ linh hồn không còn lệ, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, Phi Phi cảm thấy đau đớn vô cùng..

- À nhóc, hì, ta quên mất lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn...Nhóc đừng gọi ta là chị nữa, gọi là mẹ, được không?

Khuôn mặt thiếu nữ có vẻ ngượng ngùng, hơi xấu hổ. Phụ nữ nào chẳng mong có một người chồng tốt, hai ba đứa con hàng ngày sớm tối ở bên. Thực ra trong lòng, thiếu nữ đã coi Phi Phi như con, từ ngày hắn được mang về từ trong rừng cô đã thương yêu nhìn hắn lớn lên.

- Mẹ...sao nhiều lần cha nhớ mẹ lắm, mẹ không nói chuyện với cha, chỉ hiện ra rồi đứng lặng im...Cha thương mẹ lắm...Cha nói có một ngày cha sẽ cứu mẹ sống lại...

Thiếu nữ khẽ cười, nét cười thê lương

- Sao mẹ không muốn cơ chứ? Nhưng lão già quỷ quái vẫn ở ngoài kia. Hắn cực kì mạnh, ta chỉ biết cố gắng ẩn mình trong không gian này. Bao nhiêu lần hắn cố gắng truy xét.

- Ngày ngày nhìn chồng mình tiều tụy đau thương, ta làm sao chịu nổi. Ta ước gì mình có thể gặp hắn một lần. Nhưng lão già kia bố trí một trận pháp cấm chế lên viên đá này... Hắn vô cùng ngu xuẩn, chỉ có người Việt mới có thể sở hữu viên đá này, nó là đá linh hồn của dân tộc ta....Con có biết không?

Phi Phi ngây ngốc, hắn mơ hồ hiểu được những gì thiếu nữ nói. Hóa ra đây không phải nguyệt thạch gì hết , mà là Linh hồn chi thạch của Việt Quốc. Hóa ra Sơn lão không phải là người tốt...Hắn không tin, Sơn lão cứu hắn, dạy hắn bao nhiêu điều...Từ ngày Vu lão ra đi, hắn sớm đem Sơn lão như một người thay thế, là chỗ nương tựa trong lòng...

- Con thấy Sơn lão không xấu đâu mẹ..Chắc là Sơn lão không biết mẹ ở trong này..Có thể Sơn lão muốn khám phá viên đá này nên đặt cấm chế thôi...

Thiếu nữ bật cười, không ngờ được trên khuôn mặt ấy lại hiện lên vẻ băng lạnh rùng mình

- Không cố ý...Lão già khốn nạn đó mà không cố ý? ha ha... Nếu hắn muốn thì lúc chồng ta muốn nổ tung, hắn đã có thể đưa hồn phách ông ấy vào viên đá này. Nếu hắn muốn, linh hồn chồng ta đã không phải mất đi kí ức, lang thang không biết nơi đâu trong rừng rậm... Lúc chồng ta nổ tung, linh hồn muốn tiến nhập viên đá, hắn đã ra tay ngăn cản...Chồng ta vô cùng tài trí, sớm có kế hoạch đưa linh hồn vào trong viên đá... Đáng lẽ chúng ta đã có thể gặp nhau

Phi Phi giật mình chợt nhớ ra, chính Sơn lão nói với hắn viên đá này có thể thu dưỡng hồn phách..Tại sao Sơn lão không đưa hồn phách cha vào trong viên đá...Tại sao?

Đầu óc hắn hỗn loạn, không muốn tin nhưng sự thực lại như thế... Tình người, có ai biết hết lòng người nông sâu?

- Lão khốn nạn !
Phi Phi gầm lên, ngay lập tức muốn đi ra truy hỏi Sơn lão. Nhưng thiếu nữ ngăn hắn lại

- Con bây giờ không được lộ ra chuyện này, nếu không cả mẹ con mình đều phải chết... Hắn tạm thời chưa thể hại con, con còn có tác dụng với hắn...

- Vâng ...

- Mẹ ở trong không gian này, tuy không thể can thiệp việc bên ngoài, nhưng mọi chuyện xảy ra mẹ đều biết. Hắn dạy con công pháp là đúng, con cứ yên tâm học theo. Nhưng hắn là người Phật địa, hắn không thể hiểu hết công pháp Việt Quốc ta...Mỗi tối con vào đây, mẹ sẽ dạy con thêm.

Phi Phi rốt cuộc cũng bình tĩnh nhưng trong lòng buồn bã vô cùng. Hắn bước ra cuộc đời, không ngờ vừa lớn thì cha đã chết, sớm coi Sơn lão là chỗ dựa tinh thần, hôm nay lại phát hiện ra mọi việc đều giả dối...

- Con đừng buồn, con còn có mẹ...Mẹ trước đây là một dược sư..Mẹ sẽ dạy con về thảo dược, dạy con cách luyện đan. Phương pháp nuôi thảo dược của Việt Quốc là độc nhất vô nhị, có thể đem cây cỏ vô tri biến thành có linh hồn...Con phải trở nên mạnh mẽ, con phải đi tìm linh hồn cha....

Nhắc đến cha, Phi Phi đột nhiên bừng tỉnh, hắn còn nghĩa vụ trên vai, không thể yếu đuối, không thể buông xuôi....Ta phải trở nên mạnh mẽ, phải tiêu diệt bọn Hắc Vu, ta phải xây dựng lại thôn Dã Hoa...

Phi Phi hít một hơi dài, lập tức nét mặt càng trở nên rắn rỏi, trong đôi mắt cháy lên một ngọn lửa. Một đứa bé 6 tuổi, không ngờ đánh mất đi tuổi thơ...

- Con phải mạnh mẽ...Con có Chân hỏa chi thể...là thể chất cực kì hiếm có.

Phi Phi giật mình

- Chân hỏa chi thể là gì vậy mẹ?

- Giữa hai quả thận của con người vốn dĩ là một khoảng trống. Nhưng của con, ở đó có một đóa chân hỏa. Nó là hỏa vĩnh hằng, không bao giờ tắt, như lửa của mặt trời vĩ đại... Thận vốn là thủy, cơ thể con giữa hai quả thận thủy lại có một luồng chân hỏa. Thủy Hỏa không hề hỗn loạn, lại khiến khí huyết con trở nên tinh thuần.

Phi Phi không ngờ cơ thể mình đặc biệt như vậy, tròn mắt lắng nghe

- Sau này con sẽ hiểu rõ. Con thấy không, nếu nước không có mặt trời, không thể bay hơi, không thể thành mây, không thể có mưa. Nên những kẻ học được chút bề ngoài như lão già kia chỉ biết học thuộc thủy hỏa tương khắc. Vạn vật trong trời đất nếu không có mặt trời và nguồn nước, không thể sinh sôi

Thiếu nữ nói vô cùng dễ hiểu, Phi Phi rốt cuộc cũng đã hình dung ra sự lợi hại của mình

- Con có chân hỏa, vì thế có thể dẫn khí lưu thông đi khắp các kinh mạch nhanh hơn người thường rất nhiều. Quan trọng hơn là, có chân hỏa mới có thể trở thành một luyện đan sư cường đại... Dần dần con sẽ thấy

Càng nói thiếu nữ càng trở nên kích động...Phi Phi cũng vô cùng hồ hởi theo. Một đứa bé đột nhiên nghe thấy người khác nói mình đặc biệt, lại còn có hi vọng trở thành cái gì mà đan sư cường đại, chắc chắn sẽ phấn khích vô cùng.

- Từ ngày mai, khi leo núi, con phải ghi nhớ tất cả cây cỏ hoa lá con nhìn thấy. Đêm về vẽ lại, kể lại cho mẹ xem. Mẹ sẽ dạy con cách nhận biết từng loài thảo dược.

- Vâng ạ !

- Ngày mai con cứ tỏ ra bình thường, công pháp lão già kia dạy con cứ học..Chúng ta phải đợi thời cơ.

*************************************

Sáng sớm, Phi Phi như thường lệ lại tập luyện bài Ngũ Cầm Ý. Càng tập hắn càng cảm thấy bài quyền vô cùng kì diệu, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ lúc nặng, từng hơi thở thoát ra làm những lỗ chân lông co giãn, sảng khoái vô cùng.

Ngũ Cầm Ý chú trọng nắm bắt ý của muôn loài, nương theo đó mà tu luyện. Phi Phi từ nhỏ đã thích mơ mộng, ngược lại rất phù hợp với bộ quyền này. Tập đến Hùng quyền, hắn liền dễ dàng hình dung mình là một con gấu lớn. Tập đến Hạc quyền, hắn lại thấy mình đang bay giữa tầng mây...

Sơn lão chờ hắn luyện xong bài quyền, liền nói

- Con có biết cha con ra đi thế nào không?

Nhắc đến Vu lão, đôi mắt Phi Phi ánh lên vẻ căm thù, nhưng nhanh chóng ẩn giấu.

- Dạ, con nghe mọi người nói là cha con cùng chết với Hắc Vu

- Ừ, hắn là một anh hùng ! Ta rất ngưỡng mộ. Hắn biết không thể thẳng nổi Hắc Vu, sợ Hắc Vu sẽ truy sát tộc nhân, liền lấy thân thể làm vật dẫn, tập trung năng lượng rồi nổ tung...

Phi Phi hừ thầm trong lòng " Quân giả dối, nếu ngươi ngưỡng mộ cha ta, sao lúc cha ta vừa chết không thu hồn phách ông ấy"

Sơn lão trầm mặc rồi nói tiếp

- Lúc hắn tự nổ, ta đã ra tay muốn dựa vào Nguyệt thạch để thu gom hồn phách ông ấy lại. Nhưng không ngờ Nguyệt thạch này quái dị vô cùng, ta cũng không hiểu nổi. Lúc ấy, có một luồng năng lượng rất mạnh ngăn cản ta, không cho linh hồn Vu lão tiếp nhập.

Phi Phi ngây ngốc, đầu óc quay cuồng " sao lại vậy? "

Sơn lão ngậm ngùi
- Ta rất kính trọng cha ngươi. Hắn vì nghĩa quên thân, là anh hùng trong loài người.... Ta sẽ dạy ngươi sớm trở nên mạnh mẽ, ngươi phải đi tìm hắn thay ta...Ta rất muốn trò chuyện cùng hắn. Nếu được cùng hắn lưu lại trong nguyệt thạch này ngày ngày đánh cờ bàn luận, thật là vui vẻ...

Phi Phi ngồi bịch xuống đất, hai mắt tối xầm. Những lời tối qua của thiếu nữ, những gì Sơn lão vừa nói...Ai nói thật? Ai đang lừa dối?

Hắn vô cùng đau đớn, lồng ngực như bị bóp chặt...Một người hắn coi là chỗ dựa, đêm qua tưởng rằng bị lừa dối. Một người hắn coi là mẹ, đêm qua vừa hưởng chút ấm áp trong lòng

Hắn muốn gào lên nhưng vô lực...

- Cha, rốt cuộc ai đang lừa dối con...Cha ở đâu, Phi Phi nhớ cha, Phi Phi cần cha...Cha về với Phi Phi đi cha...

Đôi mắt đang đau khổ của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo

- Ta mặc kệ các ngươi là ai...Ta mặc kệ kẻ nào đang lừa dối... Các ngươi chẳng là gì hết, trong lòng ta chỉ có cha, chỉ có thôn Dã Hoa....Các người lừa dối ta, sớm muốn ta sẽ biết...Bây giờ ta nhẫn nhịn, có một ngày ta mạnh lên, kẻ nào lợi dụng ta đều phái chết....

Rốt cuộc, trong lòng đứa trẻ sáu tuổi, qua vài lần đả kích đã nhen lên một ngọn lửa hận thù. Không biết rằng, ngọn lửa ấy sẽ biến hắn trở nên mạnh mẽ, hay khiến hắn điên cuồng nhập ma???
 

Khoai

Lão làng
Chương VII : Sơn môn hoang phế - Chân hỏa thức tỉnh​


Thất Sơn bao gồm bảy ngọn núi, từ trên mỗi đỉnh núi đều có một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuống, quanh năm róc rách xanh trong. Bảy ngọn suối hội tụ về thung lũng tạo thành một chiếc hồ khá lớn. Người dân nơi đây đồn rằng từng thấy một con trâu Thần, miệng thở ra lửa từ đáy hồ đi lên. Vì thế hồ đó gọi là Hồ Trâu Thần.

Phi Phi nhìn về Hồ Trâu Thần, đứng từ đây mặt hồ như chiếc gương lớn, phản chiếu bầu trời thăm thẳm. Đứa trẻ nhỏ vừa bước ra cuộc đời, đã gặp phải thế sự nhiễu nhương, lòng người khó đoán. Hắn chợt thấy lòng người như mặt nước, lửa nóng nên ai cũng đề phòng, nước trông nhu hòa nên nhiều người chết đuối. Cảnh sắc trên mặt hồ thật đẹp, nhưng dưới lòng ai biết hiểm trở ra sao. Xem ra loài người còn đáng sợ hơn yêu thú.

Sơn lão thấy hắn trầm ngâm, chỉ nghĩ rằng hắn nhớ lại chuyện cũ, cũng chờ đợi hồi lâu mới lên tiếng
- Hôm nay ta đưa ngươi lên đỉnh núi. Xung quanh núi này có một huyễn trận, muốn vượt qua ngoại trừ tinh thông Âm Dương quyết, cũng cần phải có một tâm trí vững vàng. Lâu nay ta dạy ngươi Tam Yếu Linh Ứng, cũng đã đủ để vượt qua huyễn trận này.

Sơn lão im lặng rồi lại nói

- Ta tuy có thể dạy ngươi công pháp, nhưng tu luyện muốn nhanh cần rất nhiều tài liệu quý hiếm. Chưa nói đến đan dược, chỉ tính về trận pháp trợ giúp , ngươi bây giờ cũng không thể nào tự mình bố trí. Bởi thế ta muốn ngươi tiến lên đỉnh núi, nếu thuận lợi có thể tiến nhập một môn phái tu tiên. Nhờ vào đó đề thăng thực lực.

Phi Phi không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe theo chỉ dẫn, bước sang trái vài bước, tiến vài bước, lùi lại vài bước...Sơn lão sắc mặt nhà nhã, miệng ngông ngừng lẩm nhẩm "quy muội...vô vọng...Độn....Phệ hạp"

Nắng chiều nhập nhoạng, thi thoảng phía xa tiếng chim rừng tác lên buồn bã. Phi Phi sắc mặt có phần mệt mỏi, cố gắng bước lên. Bỗng cảnh vật xoay chuyển, sương mù tan ra, nhìn phía trước ẩn ẩn hiện ra vài tòa kiến trúc.

Khung cảnh đơn sơ, dưới chân cỏ xanh có phần rậm rạp, thoáng nghe tiếng suối chảy , khẽ ngửi mùi hoa thơm. Đi thêm một đoạn liền nhận ra những mái nhà đơn sơ nhưng rất thanh nhã, chủ yếu dựng nên từ tre trúc. Lối đi quanh co, thấp thoáng những khóm hoa, chủ yếu sắc hoa màu trắng, điểm điểm vài nụ hồng. Khung cảnh không ngờ lại có phần tiêu điều.

Trong tưởng tượng, Phi Phi nghĩ rằng bước chân lên đỉnh núi, liền thấy những tòa nhà cao vút, tiên nhân bay lượn, hạc hót chim kêu rộn ràng. Không ngờ lắng nghe lắm cũng chỉ nhận ra tiếng suối.

Sơn lão khá bất ngờ lẩm bẩm

- Lẽ nào môn phái này đã không còn. Cảnh vật lại tiêu điều thế này...

Phi Phi khẽ mở cửa một căn phòng nhỏ, nhón chân bước lên sàn trúc, tiếng cót cét chầm chập vang lên. Căn phòng không rộng, bên trong chỉ bày sơ sài một chiếc giường nhỏ, một tấm bồ đoàn, một bức tượng khá lớn đặt giữa. Bụi đã phủ lên đồ vật một lớp rất dày.

Tiếp tục đi lên, nắng đã tắt, đi qua nhiều lối đi trúc trắc, Phi Phi đã đến gần nơi cao nhất. Trước mặt hiện ra một tòa nhà lớn, chạy dài tới hơn 200 mét, mái nhọn vút cong, bên trên ngả xanh màu xanh rêu phủ. Nhìn kĩ liền thấy giữa trung tâm một tấm hoành phi dài, nét chữ sắc sảo, nhưng lại dùng một lối chữ rất kì lạ

- Trúc Lâm phái... Chữ viết là chữ Khoa đẩu, bút lực mạnh mẽ còn ẩn chứa khí thế vương giả. Người viết chữ này linh hồn đã đạt đến cảnh giới Càn.

Phi Phi giật mình, sớm nghe Sơn lão nói, cảnh giới Càn là cao nhất khi tu luyện linh hồn, là đỉnh cao của tu tiên giả Việt quốc. Đạt đến mức đó, một ý niệm cũng có thể dời non lấp biển, khi tức giận trời đất cũng phải biến sắc.

Không ngờ một môn phái cường đại như vậy lại chỉ còn một đống hoang tàn.

Sơn lão thở dài, một thời lão cũng là cường giả hô mưa gọi gió, khắp nơi đều đã đi tới. Không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc này, trước đây lại có cường giả kinh khủng bậc này. Lão tự nhận kể cả mình ở thời kì đỉnh phong cũng không thể bằng.

Phi Phi thoảng thốt :

- Sơn lão, bây giờ chúng ta làm gì?

- Thôi đành vậy, ngươi tìm tạm chỗ nào nghỉ qua đêm. Ngày mai chúng ta đi xem xét một vòng.

Phi Phi im lặng tiến vào, trung tâm đại điện có một bức tượng ngọc thạnh cực lớn, điêu khắc tinh xảo, một thân hình uy vũ , thần thái thoát tục đứng trên đầu cự long. Cự long dài gần mười mét, đuôi quấn mây, chân đạp đỉnh núi, đôi mắt được khảm bằng ngọc đỏ, lộ ra thần thái uy nghi ngạo nghễ.

- Lạc thánh, thủy long. Đây là thánh của Việt quốc. Tương truyền cả một dãy Trường Sơn này chính là xác rồng.

Phi Phi ngạc nhiên, tiến lại gần, tay phải bức tượng đáng lẽ cầm một thanh kiếm, nhưng hiện giờ không còn. Nhìn sâu vào đôi mắt kia, không ngờ trong thức hải Phi Phi, quả cầu xanh lục đột nhiên rực sáng, mầm cây cũng rung động kịch liệt. Một cảm giác bi thương vô cớ dấy lên trong lòng Phi Phi. Cảm giác càng ngày càng rõ rệt, Phi Phi không tự chủ đột nhiên rơi lệ. Hắn đưa tay sờ lên bức tượng, không ngờ bức tượng ngọc thạch lại truyền đến một làn hơi ấm. Quả cầu xanh lục càng lúc càng sáng, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh.

Bất ngờ, một luồng sáng nhỏ từ quả cầu bắn ra, chiếu qua mi tâm Phi Phi, rọi lên trái tim của bức tượng. Tượng ngọc đang im lặng đột nhiên khẽ rung động, đôi mắt cự long trở nên rực sáng, từ miệng cự long phát ra tiếng u u mừng rỡ, như thể gặp lại người thân

Sơn lão kinh hoảng, không ngờ tượng ngọc lại phát sinh hiện tượng lạ, chăm chú quan sát.

Trong lòng Phi Phi lúc này có một cảm giác vô cùng kì lạ, tựa như bi thương, tựa như một cỗ oán giận không tên càng lúc càng lớn. Trước mắt hắn không ngờ huyễn hóa thành một khung cảnh vô cùng rộng lớn, biển rộng mênh mông ầm ầm gào thét. Trên mặt biển sóng dâng lên giận dữ, một cự long lớn từ dưới lòng biển lao lên, trên đầu mang theo một người đàn ông cao lớn. Người đàn ông không ngờ thần thái giống hệt với tượng ngọc giữa đại điện, chính là Lạc thánh. Lạc thánh thần sắc giận giữ, đôi mắt như bắn ra tinh quang, tay cầm một thanh kiếm tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.

Cự long lao thẳng lên bầu trời, bay nhanh về phía đất liền, bất ngờ bầu trời mây đen kéo đến, từng quả cầu lửa vô cùng lớn lao xuống. Cự long ngẩng đầu bắn ra một luồng năng lượng, mây đen dày đặc thủng ra một khoảng lớn, từ đó ánh nắng chiếu xuống. Khung cảnh diễm lệ vô cùng.

Từ phía xa vang lên một tiếng phượng hót, rất nhanh đã thấy một thân ảnh thiếu nữ đứng trên lưng phượng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ ra dòng máu. Bất ngờ từ phía sau thiếu nữ hiện lên trùng điệp bóng đen, một đoàn Hắc Long bay tới.

Lạc thánh giận dữ vung kiếm chỉ thẳng lên trời, miệng lẩm nhẩm, bầu trời vừa nãy mây đen dày đặc liền tan biến, mặt trời hiện ra, từng đạo thiên lôi xé rách không gian bổ xuống đoàn Hắc Long. Rất nhiều Hắc Long ầm ầm rơi xuống mặt biển, sóng bắn lên cao vài chục mét.

Một con Hắc Long lớn nhất đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy một thân ảnh đột nhiên bay lên, hai tay dang ra, miệng hét lớn. Đoàn Hắc Long lập tức lộ vẻ sợ hãi , đám người ngồi trên điên cuồng gào thét. Một luồng khói đen từ thân thể trên bầu trời thoát ra, nhanh chóng quấn lấy đoàn Hắc Long. Đột nhiên tất cả, gần như đồng thời, bị hủ thực, thân thể dần dần biến mất, chỉ còn một đống xương cốt rơi xuống biển.

Thân ảnh trên bầu trời cười lên dữ tợn

- Lạc thánh ! Ta không thắng được ngươi, nhưng ngươi đừng hòng mong gặp lại người yêu. Ta có chết cũng phải khiến người vạn năm đau khổ dằn vặt...ha Ha....

Hai tay hắn chắp lại, đột nhiên chọc thẳng vào ngực mình, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười điên cuồng

- Chết đi..chết hết đi... Ta nguyền rủa Việt quốc các người đời đời đau khổ, đời đời bị nô lệ....

Từ thân thể hắn bốc lên một ngọn lửa hừng hực, mây đen hội tụ trên đỉnh đầu. Đột nhiên mặt biển sôi lên sùng sục, một ngọn thương tạo thành từ nước vọt lên, đâm tới thiếu nữ trên lưng phượng. Gần như đồng thời, một luồng sét màu đen cũng từ bầu trời đánh xuống.

Tiếng phượng hót lên thê thảm, ngọn thương nước đâm xuyên qua thân thể.... Thiếu nữ bắn tung lên trời, khuôn mặt lộ ra vẻ thê lương...

- Long quân....kiếp này phải xa chàng rồi...Kiếp này được chàng yêu thương, ta dù chết cũng mãn nguyện vô cùng..

Luồng sét đánh thẳng vào thân hình mảnh mai. Lạc thách từ xa gầm lên đau thương...

Huyễn cảnh tan biến , Phi Phi ngây ngốc nhìn tượng ngọc phía trước, nước mắt sớm đã chảy đầm đìa trên mặt. Hắn không hiểu nổi tại sao tim mình đau nhói, như thể có ai đó bóp chặt...

Tượng ngọc trước mặt đột nhiên phát sáng, đôi mắt Cự long ánh lên vẻ mừng rõ... Từ từ, bức tượng ngọc dần dần tan rã... Bụi ngọc lấp lánh, bất ngờ hướng mi tâm Phi Phi chầm chập bay tới, lần lượt dung nhập trong thức hải.

Quả cầu xanh lục bỗng dưng lao đến, cùng đoàn bụi ngọc tụ hợp, từ từ biến lớn, màu xanh dần dần thấp thoáng ánh đỏ.... Rất lâu sau, quả cầu yên tĩnh trở lại, không ngờ bên ngoài đã xuất hiện một con rồng màu trắng, quấn tròn quanh quả cầu, đầu hướng về mầm cây, từ miệng nó theo nhịp thở của Phi Phi mà tỏa ra hít vào từng đoàn năng lượng màu tím. Năng lượng màu tím như khói nhưng lại ngưng thực, mầm cây không ngờ có xu hướng từ từ lớn lên, chớp mắt đã có 3 phiến lá.

Sơn lão trợn mắt nhìn sự việc xảy ra, càng ngày càng mơ hồ. Đột nhiên, hắn thấy thức hải rung chuyển. Từ dưới thắt lưng Phi Phi, ngay gần sát sống lưng tỏa ra một nhiệt lượng rất lớn.

Phi Phi khuôn mặt trở nên méo mó , thân nhiệt lập tức tăng cao , mồ hôi chảy ra đầm đìa. Từ thắt lưng, một quả cầu rất nhỏ nhưng cực kì nóng bỏng, từ từ theo xương sống tiền dần lên.

Sơn lão thất kinh hét lên
- Chân hỏa thức tỉnh, hỏa xà tiến lên khai mở luân xa...Không thể nào...Không thể nào...

Phi Phi không nghề nghe thấy tiếng Sơn lão la hét, thân thể như bị nung trong lò lửa, từng đốt sống lưng truyền lên một cảm giác cực kì nóng bỏng, vô cùng đau đớn.

Quả cầu lửa chầm chậm tiến lên, xương cốt Phi Phi không ngừng vang lên tiếng rắc rắc. Nếu có người nhìn thấy, sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên, sống lưng Phi Phi lúc này gồ lên, trông rất kinh khủng

Đột nhiên Phi Phi cảm thấy từ thắt lương lên đỉnh đầu, có bảy bánh xe đang xoay chuyển. Quả cầu lửa đã tiến đến sau gáy , Phi Phi thống khổ giãy giụa trên nền đá, từ thân thể tiết ra những chất nhờn đen quánh, vô cùng hôi thối.

Rốt cuộc cơn hành hạ cũng chấm dứt, quả cầu lửa dừng lại ở huyệt Bách Hội, xoay tròn một lúc rồi đột nhiên chìm vào thức hải. Trong thức hải, khoảng không vốn dĩ màu đen bất ngờ được chiếu sáng, quả cầu lửa tiến lại gần quả cầu xanh lục, có vẻ to hơn mấy lần. Quả cầu xanh lục đột nhiên dịch chuyển, hình thành một quỹ tích vòng tròn quanh quả cầu lửa...Đều đặn khi thanh long thở ra hít vào 360 lần thì hình thành một quỹ đạo tròn quanh quả cầu lửa.

Phi Phi rốt cuộc không chịu nổi, ngất đi trên nền nhà...

************************************

Trong không gian màu xanh , Thanh thảo viên.

Thiếu nữ đột nhiên đứng dậy, mắt nhìn lên cao, hai tay vẽ nên một quỹ tích phức tạp. Giữa lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ xanh biếc.

Thiếu nữ kích động run rẩy...

- Chân hỏa thức tỉnh, chân hỏa thức tỉnh... Ha Ha, 30 năm chờ đợi rốt cuộc cũng tới ngày nay. 6 năm hi vọng cuối cùng cũng đến. Thật tốt ! Nhóc con thật tốt ...Ha ha ha... Ngay từ ngày chàng mang nó về, ta đã biết sẽ có ngày này....Ha Ha, đại nghiệp hưng thịnh Việt quốc có cơ hội rồi..Ha Ha

Một thiếu nữ dáng người vô cùng tao nhã, không ngờ từ miệng lại phát ra tiếng cười có phần điên dại kích động

- Lần này, chàng không thể cản ta nữa.... Là ta đúng, ta luôn đúng....Chàng không thể cản ta thống nhất Việt quốc.... Ha ha



P/S : Quyết tâm theo đuổi hết bộ truyện này, sau khi tính toán nội dung ước chừng kéo dài khoảng 600 chương. Mỗi ngày cố gắng 2 đến 3 chương, ước chừng gần 1 năm sẽ hoàn tất. Rất mong bà con ủng hộ để đi hết quãng đường này. Cảm ơn mọi người đã theo dõi.
 

Lạc Xa

Vô Thường
ủng hộ khoai nè.....bi giờ chưa có tâm trí nhưng rồi sẽ đọc.....
đợi nhiều nhiều quất 1 thể he :)
lão xà quen đọc nhanh rồi, đã đọc là ko dứt rra được nên sẽ đọc từ đầu tới cuối luôn.........
 

Lạc Xa

Vô Thường
lão khoai viết tiếp đi, giờ mới có cơ duyên đọc......hay lắm :)
 
Last edited by a moderator:
Bên trên