Chương II : Thú Vu thuật
Dã Hoa thôn hôm nay không còn tiếng đập búa hòa cùng âm thanh trẻ con nô đùa. Tiếng la hét, tiếng gầm gừ hỗn loạn. Từ đầu thôn, từng vệt máu dài nhuộm đỏ.
Đàn yêu thú tuy chết không ít, nhưng đa phần là những yêu thú nhỏ yếu. Đám yêu thú cường đại nhất vẫn cực kì hung mãnh. May mà trong thôn có nhiều hầm chông, các công sự đủ cầm cự. Nhưng số chiến sĩ cũng chỉ còn một nửa, gần ba trăm người bỗng chốc táng mạng dưới móng vuốt bầy yêu thú.
Vu lão vừa về đến thôn đã ngửi thấy mùi máu tanh xộc tới, khuôn mặt đanh lại , ánh mắt lạnh lẽo lao nhanh đến giữa thôn. Hai con yêu thú nhỏ thấy bóng người vụt tới, lao ra chặn đường, chiếc miệng đỏ lòm còn tanh mùi máu gầm lên. Vu lão không ngừng nửa bước, hai tay nhoáng lên, phút chốc hai con yêu thú bốc cháy rừng rực trong tiếng gào rú thảm thiết
Rất nhanh Vu lão đã tới được nơi đám chiến sĩ đang liều mình cầm cự. Nhìn những xác người la liệt dưới đất, nhiều thân thể không còn nguyên vẹn, Vu lão gầm lên một tiếng, lăng không lao đến Ngũ Hành trận. Không nửa điểm do dự, tay phải nhoáng lên, đã thấy Vu lão cầm trong tay chiếc chủy thủ màu huyền thiết, rạch một đường trên tay, máu nhỏ xuống hai đàn tế.
Phút chốc, hai đàn tế rung chuyển, chậm chậm rồi nhanh dần xoay tròn chuyển động. Hai ngọn lửa quỷ dị lấy đàn tế làm trung tâm, một đen một đỏ, cháy dọc theo vòng tròn Thái Cực. Năm bức tượng bỗng chốc trở nên sinh động, từng ngọn lửa từ thân tượng bốc lên ngùn ngụt, không ngờ màu sắc cũng khác nhau.
Một vụ nổ bạch sắc năng lượng lấy Ngũ hành trận làm trung tâm, lan tỏa toàn bộ Dã Hoa thôn, đám yêu thú toàn bộ bị hất tung lên trời, những con yếu nhược hơn đã táng mạng. Đám yêu thú hung mãnh nhất, gầm rú trên bầu trời, không ngờ đảo mình đã hạ xuống, không hề hấn gì, gầm gừ lượn lờ quanh thôn. Dã Hoa thôn lúc này nằm trong một lồng sáng, nhìn qua có vẻ yếu ớt nhưng thi thoảng lại chớp nháy.
Vu lão khuôn mặt đã tái nhợt, có vẻ suy yếu nhưng đôi mắt vô cùng kiên quyết, lập tức quát tháo chỉ huy. Những người bị thương nhanh chóng được đưa xuống hầm, các chiến sĩ còn lại chia thành 8 tổ, đừng thành vòng tròn quanh Ngũ hành trận.
Vu lão gương mặt lạnh lẽo, hừ nhẹ một tiếng
- Thú Vu thuật !...Khốn kiếp
Từ xa xa, trên một ngọn núi, đứng từ đây có thể quan sát toàn bộ Dã Hoa thôn. Vài đạo nhân ảnh mặc áo đen, y phục hoàn toàn không giống người dân bản địa. Một trung niên nam tử, thân hình có dáng thư sinh, đôi mắt sắc lạnh, môi khẽ mím lại thành một đường thẳng có phần nghiệt ngã. Hắn hừ lạnh một tiếng
- Khá lắm, khá lắm...Không ngờ còn có Ngũ hành trận, xem bộ dáng này còn có thể diễn hóa thành Bát Quái trận. Cái thôn nho nhỏ này không ngờ cũng có cao nhân tọa trận
Dứt lời, hắn sắc mặt ngưng trọng, hai tay lóe lên một màu đen quỷ dị, chọc thẳng xuống đất, đẩu ngẩng lên trời, đôi mắt đen không ngờ chuyển sang màu tím đỏ, thập phần yêu dị.
Từ cổ họng hắn thoát ra những tiếng gầm gừ, lại có lúc như tiếng ngâm xướng trầm đục. Đám yêu thú đang hỗn loạn phía trước, không ngờ ổn định lại, đồng loại ngẩng lên trời gầm rống.
Mây đen đột nhiên kéo đến, không khí như đặc quánh lại, chớt mắt đã có vài tiếng sấm ầm ì. Cuồng phong nổi lên, nhưng bất ngờ không hề có một giọt mưa nào rơi xuống, không khí lại có phần nóng bỏng như sa mạc
Vu lão biến sắc
- Thiên hỏa, thiên hỏa....Pháp lực thật kinh khủng...Hắc Vu, các ngươi không ngờ quay lại rồi....
Nói đoạn, Vu lão đứng giữa trung tâm Ngũ Hành trận, trên tay đã xuất hiện hai lá cờ, một đen một đỏ. Hai lá cờ vẫy lên, đám chiến sĩ dường như rất quen thuộc, rầm rập dịch chuyển, phút chốc đã thành 8 đội, mỗi đội xếp thành 3 hàng , trên dưới có hàng liền hàng đứt, thoạt nhìn đã nhận ra phù hiệu bát quái.
Trên không trung, mây đen càng ngày càng đặc, trung niên nam tử trên đỉnh núi đôi mắt đã hoàn toàn biến đồi, nhìn như mắt của một con yêu thú chứ không phải mắt người. Hắn gầm lên một tiếng, từ tam tinh huyệt giữa trán, không ngờ phát xuất một đạo sáng, bắn thẳng lên tầng mây.
- Thiên Hỏa thuật.
Bầu trời tựa như rung chuyển, từ tầng mây đột nhiên xuất hiện những điểm đỏ rực, nhìn qua như lửa, chúng nhanh chóng tụ lại, biến thành những quả cầu lửa cực lớn. Hừng hực lao xuống đất, xung quanh thi thoảng còn chớp lên vài luồng tia lửa điện...
Vu lão quát lớn, hai chiếc cờ càng ngày càng nhanh, đàn tế rung chuyển, đám chiến sĩ lập tức chuyển động theo những quỹ tích khá kì dị. Bát quái bắt đầu chuyển động, hai chiếc đàn tế là hai mắt âm dương của thái cực, bỗng bùng một tiếng, phóng lên hai cột sáng, trợ lực cho lồng sáng đang bảo vệ quanh thôn.
Vu lão lớn tiếng :
- Phụ nữ trẻ em xuống hầm, theo thông đạo thoát ra thác nước. Các chiến sĩ, sống hay chết ở thời khắc này thôi. Hắc Vu quay lại, chúng ta có chết cũng phải kéo chúng theo....
Các chiến sĩ đồng thanh gầm lớn, khuôn mặt rực lên khí thế không lùi bước.
Từng quả cầu lửa ầm ầm lao xuống, cả bầu trời như chìm trong biển lửa. Từng quả cầu lao thẳng xuống lồng sáng, phát ra những vụ nổ ầm ầm. Đám yêu thú ngược lại không hề sợ hãi, gầm gừ chờ đợi.
Lồng sáng rung lên từng đợt, có dấu hiệu sụp đồ. Linh hồn hàng vạn chiến sĩ thường vẫn yên lặng trên những bức tượng, không ngờ lúc này hừng hực thức dậy, tạo thành những ngọn lửa quanh thân tượng.
Vu Lão hét lớn
- Linh hồn các anh hùng ! Tinh huyết Vu tộc ! Lấy ta làm vật dẫn... .. Thủy Long...
Một làn ánh sáng nhu hòa, lấy Vu lão làm trung tâm không ngừng mở rộng ra bốn phía, phút chốc đã vượt ra khỏi Dã Hoa thôn. Dã Hoa thôn nằm giữa 5 dãy núi và 3 hồ nước. Lúc này, khi làn ánh sáng chùm lên ba hồ nước, nước hồ bỗng nhiên như sôi lên sùng sục, hơi nước bốc lên, lấy Dã Hoa thôn làm trung tâm không ngừng ngưng tụ lại
Trung niên nam tử trên đỉnh núi biến sắc
- Thủy long...thủy long....Vu thật cường đại nhất. Kẻ trong thôn kia là ai???
Hơi nước ngưng tụ lại, thoáng chốc đã hóa hình thành một con rồng cự đại, hoàng không bay lượn trên bầu trời. KHông khí đang thập phần nóng bỏng bỗng dịu lại.
Thủy long càng lúc càng ngưng thực. Ngũ hành trận càng rực sáng, năm bức tượng lớn bốc lên hỏa diễm, rồi từng đạo từng đạo linh hồn bay lên như hình ngọn lửa, ngưng tụ thành một thân thể nhân loại
Trung niêm nam tử thấy cảnh đó, lập tức hét lớn
- Lạc thánh...Lạc thánh....
Thân hình nhân loại do hàng vạn Vu hồn ngưng tụ lại, dáng vẻ uy vũ, bay lên đỉnh đầu Thủy long, khung cảnh vô cùng kinh diễm, kỵ sĩ rồng tái hiện. Cự long lao thẳng lên bầu trời, há miệng đớp lấy từng đoàn hỏa diễm trên bầu trời. Thân ảnh nhân loại vừa rồi ngưng tụ, chính là thánh của Vu tộc, Lạc Long Quân....
Phốc xích....
Cự long hoành không, Lạc thánh dơ tay ngưng tụ một thanh kiếm, nhanh chóng lao thẳng lên đám mây đen. Hỏa diễm nhanh chóng suy yếu, những quả cầu lửa co rút lại chỉ còn phân nửa.
Trung niêm nam tử gầm lên, lập tức đứng dậy, hai tay kết ấn, từ thân thể hắn phóng ra nhiều làn khói đen. Những làn khói đen quỷ mị hướng tới đám yêu thú phía trước, chưa đầy vài lần chớp mắt, đàn yêu thú hùng mạnh lần lượt gục xuống.
Làn khói đen đi đến đâu, yêu thú không chống cự nổi, lập tức táng mạng. Một màn quỷ dị hiện ra , thân thể của đám yêu thú như bị hủ thực ăn mòn, chớp mắt chỉ còn xương cốt. Đám xương cốt bay lên, lách cách tụ hợp lại , làn khói đen bao chùm đống xương cốt. Không ngờ xương cốt yêu thú lại tập hợp thành một cự thú, cao vài chục trượng, không hề có da thịt.
Đám khói đen nhanh chóng tụ lại trong đôi mắt cự thú, đôi mắt nó ánh lên vẻ man dại, khát máu. Cự thú bay lên bầu trời, hướng tới Cự long bay đến..
Vu lão biến sắc, lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng hốt, lập tức quát lớn.
- Toàn bộ chiến sĩ, theo thông đạo thoát đi, tập hợp ở thác nước. Lần này chúng ta không thắng được...
Đám chiến sĩ trong mắt hằn lên tia máu
- Vu lão, chúng ta chiến đấu đến chết. Quyết không bỏ người ở lại
Vũ lão quát lớn
- Không phải lúc ủy mị, người còn tộc ta còn...Các ngươi rút nhanh
Đám chiến sĩ rốt cuộc không đành lòng, lao nhanh đến các thông đạo
Vu lão chỉ còn một mình, đứng giữa trận pháp. Đôi mắt bỗng vô cùng bi thương
- Ta xin lỗi...Ta phụ lòng nàng rồi...Viên nhi, ta đi gặp nàng đây..
Dứt lời, Vu lão hướng phía bầu trời bay lên. Lạc thánh cưỡi cự long, im lặng đứng giữa bầu trời, nhìn Cự thú cốt lao đến...Vu lão nhanh chóng nhập mình vào thân ảnh Lạc thánh trên bầu trời, không ngờ nở một nụ cười như được giải thoát
- Các vị tổ tiên, xin cho ta cùng được chiến đấu....
Vu lão đứng trên Cự Long, thân thể hóa huyễn thành Cự thánh, hai tay dang rộng, ngẩng mặt nhìn trời, bỗng dưng quát lớn
- Tịch diệt.....
Cự long gầm lớn, hàng vạn Vu hồn gầm lớn, nhanh chóng co rút lại trong thân thể Vu lão. Vu lão khẽ cười
- Phi phi, cha không dạy con pháp thuật được nữa. Hắc Vu quay lại, con cố gắng sống tốt.
Dứt lời đôi mắt trìu mên nhìn về phía thác nước, cuối cùng ánh lên vẻ cương nghị
- Hắc Vu, ta cùng các người đồng quy ư tận....
Trung niên nam tử biến sắc, định tung mình lùi lại.... Nhưng từ không trung, thân hình Vu lão đột nhiên rực sáng rồi nổ tung. Vụ nỗ như một cơn bão năng lượng chụp xuống...Trung niên nam tử hoảng hốt, không ngờ quay người, hai tay xuyên thủng lồng ngực của hai tên hộ vệ bên cạnh, hai tay vẽ lên một đoàn huyết chú
- Sinh mệnh điêu linh chú...
Vụ nổ quét xuống, phút chốc những ngôi nhà biến thành cát bụi, từ từ tan rã, cây cối ầm ầm đổ rạp, 5 ngọn núi rung chuyển. Trung niên nam tử cố gắng giữ vững huyết chú, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu. Đột nhiên hắn hét lớn, thân thể bị cuốn đi, từ từ tan rã.....
-------------------------------------------------
Phi Phi đứng từ xa, bỗng nghe thấy một tiếng nổ kinh hoàng, trong lồng ngực đột nhiên co thắt, đau nhói. Hắn có một dự cảm, như nhìn thấy Vu lão đang từ không trung nhìn hắn mỉm cười...
Từ trong thác nước bỗng nhiên loáng thoáng từng đạo nhân ảnh đi ra. Phi Phi hét lớn
- Vinh thúc...mọi ngưởi ổn cả chứ....Yêu thú bị giết hết rồi đúng không
Phi Phi cố gắng cười cười chạy đến, nhưng khi nhìn thấy những khuôn mặt thinh lặng buồn bã....Hắn khựng lại
- Cha đâu? Cha Phi phi đâu
Vinh thúc là một nam tử cao lớn, da bóng như cổ đồng từ từ tiến lại
- Phi Phi bình tĩnh, Vu lão....vu lão ở lại cầm chân bọn Hắc Vu...
Phi Phi nghe thấy hai tiếng Hắc Vu lập tức run rẩy
- Cháu về tìm cha cháu...Cha cháu rất mạnh, lúc nãy có tiếng nổ lớn..Chắc cha cháu thắng rồi nhưng đang bị thương...Cháu về tìm cha cháu...
Vu thúc ôm chặt lấy Phi Phi, không ngờ một thiết hán như hắn, đôi mắt đã đỏ hoe, đôi dòng lệ từ từ lăn xuống...
------------------------------------------------
Kim Sơn lâm, khu rừng rộng lớn, những đại thụ vươn thẳng lên bầu trời , quanh năm che khuất ánh nắng... Đám người Dã Hoa thôn quây tròn quanh đồng lửa lớn, xung quanh đã có vài cái lều được dựng lên sơ sài
Tất cả trầm mặc, không ai nói một tiếng...
Phi Phi ngồi gục đầu, hắn rốt cuộc chỉ là một hài tử...
Đêm lạnh, thi thoảng từ trong rừng rậm vọng ra tiếng sói tru. Mọi người rốt cuộc cũng ngủ say... Phi Phi choàng dậy, hắn nhẹ nhàng nhón chân. Lẻn đi được vài trăm bước, hắn lập tức chạy nhanh về phía Dã Hoa thôn. Thực ra là phía Dã Hoa thôn trước đây...
Hắn chạy rất nhanh, đôi mắt đỏ lựng, tấm lưng nhỏ thi thoảng nấc lên rung rung... Thi thoảng vấp ngã lăn lóc, hắn lại đứng dậy chạy về phía trước.... Rốt cuộc đêm đen, đường rừng hiểm trở, Phi Phi trượt chân ngã xuống một hố lớn...
Hắn nằm thổn thức, hai chân đã bị bong gân, không thể đứng dậy. Đôi mắt Phi Phi nhìn lên bầu trời, từng ngôi sao điểm điểm trên tinh không. Bầu trời rộng và đen vô cùng...
- Cha....
Phi Phi nấc lên
" Phi Phi lớn nhanh cha dạy cho pháp thuật"
"Kiến lửa, ngươi còn quậy phá lần nữa cha nhốt vào cũi"
Hắn nhớ lại khuôn mặt ấy, lúc nào cũng cười. Nhưng hắn biết, cha hắn dấu trong tim một nỗi đau rất lớn. Nhiều đêm hắn thấy Cha hắn ngồi nhìn một viên đá tròn, rì rầm trò chuyện..
Hắn muốn về thôn xem cha hắn thực đã không còn? Ít nhất, hắn muốn tìm được một chiếc áo hay bất cứ thứ gì của cha hắn...
Bỗng nhiên, từ bầu trời lóe lên ánh sáng, không ngờ lại là sao băng. Luồng sáng nhanh chóng bay đến, phương vị lại chính là chiếc hố Phi Phi rơi xuống
Phi Phi đã mơ màng thiếp đi. Bỗng nghe cốp một tiếng lớn, đầu hắn đau ê ẩm. Không ngờ cái tưởng là sao băng kia lại thân mật gõ lên đầu hắn một quả đau điếng.
Phi Phi quờ quạng, tay nắm được một viên đá hình tròn mát lạnh....Mắt nhắm mắt mở, hắn đột nhiên kích động run rẩy... Viên đá đó, không ngờ được lại là viên đá Vu lão thường mang trên người...
Hắn òa khóc, hi vọng cuối cùng đã hết. Quả thực cha hắn đã không còn
Hắn khóc nức nở, ôm lấy viên đá mà khóc.
" Là đàn ông không được khóc"
Hihi, có lần con thấy cha khóc trộm đó thôi....
Hắn không phải đàn ông, hắn chỉ là một hài tử....
Mà đã làm người, ai mà chưa từng khóc. Rốt cuộc cõi sống này, ai cũng chào đời bằng tiếng khóc đó thôi...