Tiếng nói của một người cũng có vai trò quan trọng không kém các bộ vị khác, bởi vì chính là Thần và Khí phát lộ ra bằng âm thanh. Trong các sách tướng cổ xưa, các nhà chuyên nghiên cứu đều đồng ý nếu biết nhận ra ý nghĩa trong tiếng nói của một người thì mới hoàn toàn nắm vững được nghệ thuật xem tướng, điển hình là Ma Môi (Ma Y ?), một nhà nhân tướng học nổi tiếng thời Tống đã viết: “Người xem tướng thượng thừa thường nghe thanh âm của một người làm chủ thể, từ đó kết hợp với mục quang, sắc khí và tướng mạo để quyết đoán”.
Trong thực tế giọng nói của phụ nữ khác hẳn với đàn ông, nhưng sự khác biệt này phải diễn tả rất dài dòng mới phân tích chính xác được. Ở đây chúng tôi chỉ xin tóm gọn là giọng nói của đàn ông hay phụ nữ thì đều phải hòa hợp với tính phái của người đó là điều căn bản tốt nhất. Điều này có thể dùng ví dụ như trong khi giao tiếp hàng ngày, chúng ta nghe một người đàn ông béo tốt, hồng hào nhưng giọng nói the thé, nhão nhẹt hay một người đàn bà tuyệt sắc lại trao đổi với giọng nói ồm ồm, khàn khàn thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên và khó chịu ngay. Đó chính là giọng nói không phù hợp với tính phái, chính là phá tướng rất lớn của một người vậy.
Căn cứ vào khoa học, cử chỉ nói cười của một người tương đối có thể giúp chúng ta hiểu được phần nào tâm tính, nhưng phải phân biệt được hoàn cảnh thì mới chính xác, thí dụ như gặp một việc gì đó quá xúc động, người đàn ông rơi nước mắt. Đồng ý là giọt nước mắt đàn ông thể hiện một trạng thái xúc động mạnh mẽ nhưng sau đó có thể sẽ không bao giờ lập lại, vì vậy cũng không thể kết luận người ấy dễ dàng bị ngoại cảnh tác động. Đại thể, nói cười đều phải phù hợp với cá tính, địa vị, hoàn cảnh và có thể tóm gọn như sau:
- Đàn ông có giọng nói mạnh mẽ, ấm áp, không ấp úng, nếu trầm cảm thì càng dễ thuyết phục người nghe. Nếu đang bàn luận trao đổi thì mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng, trong sáng tức là có giọng nói toàn bích. Một tướng mạo phương phi, thân thể đẫy đà mà giọng nói the thé khó nghe hoặc nói không hở miệng thì là người tính toán mưu mô, thích dùng thủ đoạn, tâm lý hay bị mặc cảm vì những sự việc nhỏ nhặt. Điển hình nhất cho giọng nói này là những Thái giám thời phong kiến xa xưa, dù họ cố gắng nói cười nhẹ nhàng đến mấy, người nghe vẫn có cảm giác ghê sợ mà không diễn tả được
- Đàn bà có giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng vẫn rõ ràng từng chữ, không lớn và cũng không nhỏ quá là tướng cách giọng nói toàn bích. Đối với đàn bà, tối kỵ nhất là “chưa nói đã cười” hoặc cười quá lớn, cười thoải mái không để ý đến người khác. Đương nhiên đã là đàn bà thì phải có giọng nói thánh thót nhưng the thé lanh lảnh thì là người gian xảo, hung dữ. Giọng nói khàn cũng là một phá tướng khiến bao nhiêu nét duyên dáng giảm thiểu một phần.
Trong giao tiếp hàng ngày, chúng ta tiếp xúc không biết bao nhiêu người có giọng nói, tính cách biểu lộ ngôn ngữ khác nhau, có người nói không ngừng, không để cho người khác đối đáp, có người nói nhanh đến mức giống như hụt hơi làm người nghe không hiểu được tí gì, có người lại dùng những câu nói tiếu lâm hay châm chọc để che giấu bản tính của mình, có người thấy sao nói vậy, có người giọng the thé chói cả tai, có người nói chậm mà giọng lại ồm ồm khó nghe, thật khó mà tả hết được các tính cách cũng như giọng nói. Dưới đây chúng tôi giới thiệu sơ lược một số biểu hiện trong khi giao tiếp:
Trong thực tế giọng nói của phụ nữ khác hẳn với đàn ông, nhưng sự khác biệt này phải diễn tả rất dài dòng mới phân tích chính xác được. Ở đây chúng tôi chỉ xin tóm gọn là giọng nói của đàn ông hay phụ nữ thì đều phải hòa hợp với tính phái của người đó là điều căn bản tốt nhất. Điều này có thể dùng ví dụ như trong khi giao tiếp hàng ngày, chúng ta nghe một người đàn ông béo tốt, hồng hào nhưng giọng nói the thé, nhão nhẹt hay một người đàn bà tuyệt sắc lại trao đổi với giọng nói ồm ồm, khàn khàn thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên và khó chịu ngay. Đó chính là giọng nói không phù hợp với tính phái, chính là phá tướng rất lớn của một người vậy.
Căn cứ vào khoa học, cử chỉ nói cười của một người tương đối có thể giúp chúng ta hiểu được phần nào tâm tính, nhưng phải phân biệt được hoàn cảnh thì mới chính xác, thí dụ như gặp một việc gì đó quá xúc động, người đàn ông rơi nước mắt. Đồng ý là giọt nước mắt đàn ông thể hiện một trạng thái xúc động mạnh mẽ nhưng sau đó có thể sẽ không bao giờ lập lại, vì vậy cũng không thể kết luận người ấy dễ dàng bị ngoại cảnh tác động. Đại thể, nói cười đều phải phù hợp với cá tính, địa vị, hoàn cảnh và có thể tóm gọn như sau:
- Đàn ông có giọng nói mạnh mẽ, ấm áp, không ấp úng, nếu trầm cảm thì càng dễ thuyết phục người nghe. Nếu đang bàn luận trao đổi thì mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng, trong sáng tức là có giọng nói toàn bích. Một tướng mạo phương phi, thân thể đẫy đà mà giọng nói the thé khó nghe hoặc nói không hở miệng thì là người tính toán mưu mô, thích dùng thủ đoạn, tâm lý hay bị mặc cảm vì những sự việc nhỏ nhặt. Điển hình nhất cho giọng nói này là những Thái giám thời phong kiến xa xưa, dù họ cố gắng nói cười nhẹ nhàng đến mấy, người nghe vẫn có cảm giác ghê sợ mà không diễn tả được
- Đàn bà có giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng vẫn rõ ràng từng chữ, không lớn và cũng không nhỏ quá là tướng cách giọng nói toàn bích. Đối với đàn bà, tối kỵ nhất là “chưa nói đã cười” hoặc cười quá lớn, cười thoải mái không để ý đến người khác. Đương nhiên đã là đàn bà thì phải có giọng nói thánh thót nhưng the thé lanh lảnh thì là người gian xảo, hung dữ. Giọng nói khàn cũng là một phá tướng khiến bao nhiêu nét duyên dáng giảm thiểu một phần.
Trong giao tiếp hàng ngày, chúng ta tiếp xúc không biết bao nhiêu người có giọng nói, tính cách biểu lộ ngôn ngữ khác nhau, có người nói không ngừng, không để cho người khác đối đáp, có người nói nhanh đến mức giống như hụt hơi làm người nghe không hiểu được tí gì, có người lại dùng những câu nói tiếu lâm hay châm chọc để che giấu bản tính của mình, có người thấy sao nói vậy, có người giọng the thé chói cả tai, có người nói chậm mà giọng lại ồm ồm khó nghe, thật khó mà tả hết được các tính cách cũng như giọng nói. Dưới đây chúng tôi giới thiệu sơ lược một số biểu hiện trong khi giao tiếp: