Thỏ
New Member
Mấy nay công việc bận hơn chút,cuộc sống cũng mệt nhoài hơn chút. Mệt
Lại muốn off một ngày làm việc,thả bộ đi rong. Thế là quyết định và...đi!Khi có cảm giác lạc lỏng hay nản lòng,tôi vẫn thường có chút nỗi loạn như vậy,không bị ràng buộc điều gì,bởi vì...vỗn đã cô đơn!Nhưng có lẽ,chính những lúc đi đó,tôi mới thật sự thiết tha với cuộc sống này...Hình ảnh hai ông cháu trên cùng chuyến xe bus với tôi vào sáng nay,hệt như một món quà mà thượng đế muốn gởi đến tôi vậy. Đánh thức ý nghĩ điên rồ của tôi chăng?Cô bé chỉ tầm khoảng chín tuổi,nhỏ nhắn,nước da ngâm đen...chẳng có gì đặc biệt nếu như em không ngồi trên chiếc xe lăn và trên tay cầm chiếc mũ nhỏ,kế bên là một ông lão tầm 70,đôi mắt kèm nhèm dáng người thấp thỏm.Trên môi họ lúc nào cũng nở cười mỗi khi ai đó bỏ vài đồng vào chiếc mũ,nhìn em trông thật đáng yêu,cái vẻ hồn nhiên khiến tôi cảm thấy trân trọng. Suốt dọc đường nhìn họ ân cần,chăm sóc lẫn nhau,khuôn mặt em trông có vẻ rạng ngời hạnh phúc khi có ông bên cạnh mình,chẳng vương mang chút tật nguyền.Nhìn em,chợt tôi muốn cho em điều gì đó,giá như có con búp bê ở đây,tôi nghĩ em sẽ vui lắm. Nhưng tiếc là tôi chẳng có lí do gì để mang búp bê theo cả. Điều tôi có thể làm cho em là gấp hai tờ tiền còn thơm mùi mới thành hai hình trái tim, tặng em với một nụ cười. Em mỉm cười với tôi,đẹp biết bao! Nụ cười đáng yêu đến mức mà tôi chỉ muốn giữ lấy cho riêng mình để nhớ trong những lúc trống trãi,hoặc có thể giữ cho nụ cười của mình lâu hơn chút khi nghĩ về em. Thế đấy,những lúc dường như muốn mệt mỏi hay tự buông thả... Tôi lại muốn đi,và dừng lại để cảm nhận từ những thứ quanh mình. Cảm thấy cuôc đời này cũng đáng mến biết bao.Uừ,cũng chỉ là cuộc sống,chút thử thách thôi mà.Ngày rồi cũng trôi dù vui...buồn! Khoảng khắc cũng vậy,như tôi và em lúc này,chỉ có một chút giây lát để nhìn nhau.Rồi lại hai lối rẽ!Em. Dừng lại nơi góc đường,cùng ông với cuộc sống mưu sinh của mình.Còn tôi. Tiếp tục với nơi mình cần đến....
Lại muốn off một ngày làm việc,thả bộ đi rong. Thế là quyết định và...đi!Khi có cảm giác lạc lỏng hay nản lòng,tôi vẫn thường có chút nỗi loạn như vậy,không bị ràng buộc điều gì,bởi vì...vỗn đã cô đơn!Nhưng có lẽ,chính những lúc đi đó,tôi mới thật sự thiết tha với cuộc sống này...Hình ảnh hai ông cháu trên cùng chuyến xe bus với tôi vào sáng nay,hệt như một món quà mà thượng đế muốn gởi đến tôi vậy. Đánh thức ý nghĩ điên rồ của tôi chăng?Cô bé chỉ tầm khoảng chín tuổi,nhỏ nhắn,nước da ngâm đen...chẳng có gì đặc biệt nếu như em không ngồi trên chiếc xe lăn và trên tay cầm chiếc mũ nhỏ,kế bên là một ông lão tầm 70,đôi mắt kèm nhèm dáng người thấp thỏm.Trên môi họ lúc nào cũng nở cười mỗi khi ai đó bỏ vài đồng vào chiếc mũ,nhìn em trông thật đáng yêu,cái vẻ hồn nhiên khiến tôi cảm thấy trân trọng. Suốt dọc đường nhìn họ ân cần,chăm sóc lẫn nhau,khuôn mặt em trông có vẻ rạng ngời hạnh phúc khi có ông bên cạnh mình,chẳng vương mang chút tật nguyền.Nhìn em,chợt tôi muốn cho em điều gì đó,giá như có con búp bê ở đây,tôi nghĩ em sẽ vui lắm. Nhưng tiếc là tôi chẳng có lí do gì để mang búp bê theo cả. Điều tôi có thể làm cho em là gấp hai tờ tiền còn thơm mùi mới thành hai hình trái tim, tặng em với một nụ cười. Em mỉm cười với tôi,đẹp biết bao! Nụ cười đáng yêu đến mức mà tôi chỉ muốn giữ lấy cho riêng mình để nhớ trong những lúc trống trãi,hoặc có thể giữ cho nụ cười của mình lâu hơn chút khi nghĩ về em. Thế đấy,những lúc dường như muốn mệt mỏi hay tự buông thả... Tôi lại muốn đi,và dừng lại để cảm nhận từ những thứ quanh mình. Cảm thấy cuôc đời này cũng đáng mến biết bao.Uừ,cũng chỉ là cuộc sống,chút thử thách thôi mà.Ngày rồi cũng trôi dù vui...buồn! Khoảng khắc cũng vậy,như tôi và em lúc này,chỉ có một chút giây lát để nhìn nhau.Rồi lại hai lối rẽ!Em. Dừng lại nơi góc đường,cùng ông với cuộc sống mưu sinh của mình.Còn tôi. Tiếp tục với nơi mình cần đến....