Lòng người là giấy [ST]

Lạc Xa

Vô Thường
Lòng người là giấy
HẠT ĐẬU ĐỎ, HẠT ĐẬU ĐEN
Cô vẫn lấy dù tim anh còn lưu tình cũ. Bên cô, anh mãi chông chênh. Cô tặng anh hai túi hạt "đậu đỏ cho em, đậu đen cho nửa kia của anh . Mỗi sáng, anh nghĩ về ai thì bỏ một hạt vào bình thủy tinh đã quy ước".

Mỗi ngày, Cô nhói lòng khi bình đậu đen luôn được thêm hạt.

Biết vậy, anh quấn giấy che. Không thấy bình chứa hạt màu hi vọng, cô tự nhủ, "thỉnh thoảng có một hạt đỏ".

Một lần lén mở chai...cô tan lòng.. duy nhất một bình đầy đậu đen.
NGỒI TRÊN NÓC NHÀ


Trên nóc nhà cổ, mái ngói đỏ phủ nham nhở rêu xanh. Anh bảo "sau này lớn lên, nhất định anh sẽ lấy nhóc". Nhóc cười nắc nẻ "sao lấy được?" Anh bảo "anh nói được là được", "lỡ không được?" "Anh sẽ tìm cách bay theo nhóc" "cách nào" "bật mí"....

Vừa tròn 20, nhóc bị ép lập gia đình về phương xa.

Ngồi trên nóc nhà, Anh nhìn theo... "Nhóc àh, anh sẽ chao liệng như cánh chim, bay mãi bên đời nhóc".

Anh rơi.... và bay bên đời nhóc... thầm lặng.

BỒ CÂU KHÔNG ĐƯA THƯ

Anh có con Bồ Câu thông minh lắm. Nó là người đưa thư của anh và người yêu ở cách một con sông. Tình yêu tưởng không gì có thể ngăn cản, cả hai định trốn nhà để có thể bên nhau như mong ước.

Ngày nọ, anh gửi thư hỏi người yêu khi nào có thể đi cùng. Bồ Câu quay về với bức thư còn kẹp trong chân. Anh trách nó giờ đã lú lẫn.

Vẹt hỏi "sao Bồ Câu không đưa thư?" Bồ Câu nói "Pháo hồng nổ to quá, tôi không dám bay vào."

O...Ò Ó O...

Bài vỡ lòng đầu tiên, Ti được cô giáo dạy "con gà trống, đậu trên đống củi, gáy o...ò...ó...oooooo" Ti thích lắm, suốt ngày cứ nói như con gà trống tập gáy. Bữa cơm chiều, nhà ăn món gà luộc, Ti đang định gắp cho Nội, buột miệng hỏi Nội thích nghe gà trống gáy không, Ti gáy cho nghe? Nội run run chưa kịp trả lời, ba đã dằn miếng thịt lại: "Nội thích nghe thì dắt Nội ra vườn, gà đó chết rồi, để ba ăn

ĐI TRƯỚC ĐI SAU

Trẻ. Nhóc thường nói “nhóc nhỏ hơn anh, thế nào anh cũng đi trước nhóc. Nhóc không muốn tuổi già cô đơn. Nhóc sợ phải một mình. Cô quạnh lắm.” Anh bảo “Khờ quá! Thôi được rồi, anh sẽ ráng đi sau. Đưa nhóc đến ngày cuối cùng của nhóc, chịu không” “Chịu”

Không ngờ, nhóc đi trước thật. Sống bên nhau cả đời, giờ bắt đầu vắng nhóc mãi mãi, anh mới thấm hai chữ “cô quạnh” trong chính ngôi nhà hạnh phúc. Đơn chiếc, lạnh, tĩnh và hoài niệm đến đau lòng.

LÒNG NGƯỜI LÀ GIẤY

Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá”

Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời?

Tôi muốn được kể một câu chuyện:

Chuyện xưa kể rằng, có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ, thấy một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ, đạo sĩ kia mới đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng vừa khuất của thiếu phụ.

Ngán thay, trước khi chết có trăn trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi người tình mới của mình mong đợi.

Người đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười người đàn bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo sĩ mắc phải bạo bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăng trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ bảy bản bốn chín ngày rồi hãy an táng. Người vợ khóc vâng lời.

Một ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ. Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ ba ngày sau, người vợ đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò.

Thế rồi được bảy ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được. Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để lấy óc cho nhân tình ăn.

Nào ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới tự tử mà chết.

Người đạo sĩ đó là Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), cũng là một hiền triết của Phương Đông chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện “vợ thầy Trang Chu” lưu truyền gần hai nghìn năm để chê cười cái gọi là “lòng dạ đàn bà”.

Ngày nay, lại có chuyện anh đảng viên nọ sau khi “hoàn thành kế hoạch” (hai con), mới giấu vợ đi đình sản. Người vợ thì lại muốn sinh thêm con cho vui cửa vui nhà nên “tích cực cố gắng” mà mãi không thấy “kết quả”. Người chồng vẫn giấu vợ, thậm chí bởi vì cái khoản đình sản kia không ảnh hưởng đến khả năng đàn ông của anh, nên anh lại còn làm ra vẻ tích cực “phụ giúp” vợ mình.

Thế rồi, một hôm người vợ vui vẻ thông báo những “nỗ lực cố gắng” của hai vợ chồng đã có “kết quả tốt đẹp”, cô đã có thai ba tháng. Choáng váng, nhưng người chồng giấu đi để đi “kiểm định lại”. Kết quả biểu đồ của anh là 0%. Cuộc tiểu phẫu đình sản đã thành công tốt đẹp.
 
Last edited by a moderator:
Bên trên