Kiến Bé Nhỏ

N

Người Lái Đò

Guest
Kiến Bé Nhỏ
Có một cậu bé rất thông minh, và ham học hỏi, tới đâu gặp ai và nhìn thấy cái gì cậu cũng hỏi, cũng thắc mắc tại sao lại thế này, tại sao lại thế kia, và lại thêm một việc nữa là rất hay tự lý giải những điều mình hỏi...thông qua các câu hỏi. một ngày kia cậu gặp một chú kiến. nhìn thấy chú đang cặm cụi vác trên lưng một con bọ cánh cứng đã chết rất to, chú bèn hỏi. Kiến ơi, sao mày khỏe thế, kiến ơi sao mày giỏi thế, kiến ơi tại sao mày lại làm đựợc, như thế..và chưa kịp đợi kiến trả lời chú bế đã...tự lẩm bẩm trả lời bằng câu hỏi của mình..Chắc là nó có cái gì kỳ diệu và phi thường lắm trong người nó, chắc là nó được thánh nhân ban phép lành, chắc là nó ăn nhiều nên khỏe thế thì phải ? ..

sau khi kiến nghe được những câu hỏi để trả lời của chú bé, kiến lại gần chú bé và nói. Mỗi ngày tôi thay bằng việc đi tìm câu trả lời bằng những câu hỏi và tự trả lời như anh, tôi lao động cần cù và rèn luyện bản thân, mới đầu tôi tập vác những vật nhỏ, sau này lớn dần, tôi vác những vật lớn hơn, tập cho tới khi tôi đủ sức vác những vật như thế này trên lưng tôi, bạn thân mến ạ. Có thực hiện, có lao động, có tu tập, thì mới có kết quả chính xác và cụ thể, đừng bám chấp vào lý thuyết và dùng lý thuyết để trả lời.
 
N

Người Lái Đò

Guest
Tờ Giấy Bạc 20 Đô


20dollarbill1-300x239.jpg
Một diễn giả nổi tiếng đã bắt đầu bài thuyết trình của mình bằng cách đưa lên một tờ giấy bạc 20 đô-la. Trong căn phòng 200 người, ông ta đã hỏi:
- Ai thích tờ giấy bạc 20 đô-la này?Nhiều bàn tay đã đưa lên.Ông ta nói: Tôi sẽ tặng tờ giấy bạc này cho một người trong số các bạn, nhưng trước tiên, hãy để tôi làm điều này đã. Ông ta bắt đầu vò tờ giấy bạc. Rồi ông lại hỏi:- Ai vẫn còn thích tờ giấy bạc này?Nhiều cánh tay đã đưa lên cao.- Tốt, vị diễn giả đáp lại, và điều gì xảy ra nếu tôi làm như thế này?Nói rồi ông thả tờ giấy bạc xuống nền nhà và dùng giày của mình chà xát nó trên nền nhà. Rồi ông ta nhặt nó lên, bây giờ tờ giấy bạc đã bị nhàu nát và dơ bẩn. Và ông hỏi:- Bây giờ thì có ai vẫn còn thích nó không?Nhiều cánh tay vẫn còn đưa lên.Vị diễn giả nói tiếp:- Thưa các bạn, các bạn đã học được một bài học rất có giá trị. Bất kể là tôi đã làm gì với tờ giấy bạc này, bạn vẫn thích nó vì nó đã không giảm đi giá trị của nó. Nó vẫn đáng giá 20 đô-la. Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta đã bị rơi ruống, đã bị nhàu nát và bị nhiễm bẩn bởi những quyết định chúng ta đưa ra và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy rằng chúng ta là vô dụng. Nhưng, dù điều gì đã xảy ra và sẽ xảy ra đi nữa, bạn vẫn không bao giờ mất đi giá trị của mình, dơ hay sạch, bị nhàu nát hay được gấp cẩn thận, bạn vẫn là vô giá đối với những ai yêu thương bạn. Giá trị cuộc sống của chúng ta không phải từ những gì chúng ta có, những người chúng ta biết mà là bởi chúng ta là ai. Bạn rất là đặc biệt, đừng quên điều đó.Hãy truyền thông điệp này đến những ai bạn quan tâm, ngay cả người đã gởi thông điệp này đến cho bạn. Bạn sẽ không bao giờ biết được những sinh lực khi thông điệp này tiếp xúc và thổ lộ với những trái tim đau khổ, và niềm hy vọng mà nó có thể đem đến cho những người đó. Hãy luôn biết ơn những niềm hạnh phúc mà bạn đã và đang có được, và hãy quên đi những khổ đau, phiền muộn
 

Hàn Sĩ Ngô

Lão làng
[h=2]
Câu chuyện thật về sự hy sinh của một Người Mẹ trong trận động đất ở Nhật Bản.
[/h]



Sau khi trận động đất đã qua đi, khi các nhân viên cứu hộ đến tàn tích của một ngôi nhà của một người phụ nữ trẻ, họ nhìn thấy thân thể cô ấy qua các vết nứt. Nhưng cách tạo hình cơ thể của cô có gì đó rất lạ, tựa như một người đang quỳ gối cầu nguyện, cơ thể nghiêng về phía trước, và có một vật gì đó được hai tay của cô đỡ lấy. Ngôi nhà bị sụp và đổ ập lên lưng và đầu cô.
Người đội trưởng đội cứu hộ đã rất khó khăn khi luồn tay mình qua khoảng cách hẹp trên tường để chạm tới cơ thể của người phụ nữ. Anh ấy đã hy vọng rằng người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Nhưng, cơ thể lạnh và cứng của cô nói với anh rằng, cô ấy chắc chắn đã qua đời.Đội cứu hộ rời khỏi ngôi nhà và tìm kiếm tại những toà nhà sụp đổ khác. Nhưng không hiểu sao, người đội trưởng dường như bị một lực hút kéo trở lại căn nhà sụp đổ của người phụ nữ đã chết. Một lần nữa, anh quỳ xuống, và lần tìm qua những khe nứt hẹp một chút không gian dưới cơ thể đã chết. Rồi đột nhiên, anh hét lên đầy phấn chấn: “Một đứa bé!!! Có một đứa bé!Cả đội cùng nhau cẩn thận bỏ từng cái cọc trong đống đổ nát xung quanh xác người phụ nữ. Có một bé trai 3 tháng tuổi được bọc trong một tấm chăn hoa ngay bên dưới xác người mẹ. Người phụ nữ rõ ràng đã có thực hiện sự hi sinh cuối cùng để cứu con trai mình. Khi ngôi nhà của cô rơi xuống, cô đã dùng cơ thể của mình để làm tấm chắn bảo vệ con trai mình. Cậu bé vẫn ngủ một cách yên bình khi đội trưởng đội cứu hộ nhấc bé lên.Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khoẻ cậu bé. Sau khi mở tấm chăn, ông nhìn thấy một chiếc điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn văn bản trên màn hình, nói rằng, “Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con” …Chiếc điện thoại này đã đi từ hết bàn tay này đến bàn tay khác qua bàn tay khác. Tất cả những người đọc tin nhắn đã khóc. “Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng… mẹ rất yêu con…“…
 
N

Người Lái Đò

Guest
CatvaDa.jpg
Trên đường vượt qua sa mạc, giữa hai người đồng hành, là hai người bạn, đã nảy sinh một sự tranh cãi. Không tìm được sự thống nhất, một người, không chế ngự được cảm xúc, đã tát vào mặt người bạn của mình. Người bị tát, không nói gì, chỉ dừng lại ít phút để viết lên cát dòng chữ: “Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã đánh vào mặt tôi”.
Họ tiếp tục đi.Thêm một chặng đường trong cuộc hành trình, họ gặp một hồ nước. Họ quyết định dừng lại để tắm. Quá mải mê với làn nước mát, một người đã bị hụt chân xuống vùng nước sâu và đang chìm dần. Chính là người đã bị bạn đánh vào mặt lúc trước. Tuy nhiên, anh đã được cứu kịp thời. Người cứu, không ai khác chính là người đã tát vào mặt bạn trong lúc giận dữ khi trước.Sau khi đã thật sự an toàn, người suýt chết đuối liền tìm một tảng đá, viết lên đó dòng chữ: “Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã cứu tôi”.Rất ngạc nhiên, người đã đánh bạn hỏi: “Khi tôi đánh bạn, bạn viết lên cát, còn khi tôi cứu bạn, bạn viết lên đá. Vì sao?”.Người đã viết những dòng chữ lên cát và lên đá giải đáp sự thắc mắc bạn mình: “Khi một ai đó đánh ta, ta nên viết điều đó lên cát – nơi mà gió có thể xóa nó đi một cách dễ dàng. Nhưng khi ai đó làm một việc tốt cho ta, ta cần phải khắc ghi điều đó lên đá – nơi mà gió không bao giờ bôi xóa được”.


Cuộc sống sẽ đẹp hơn nếu chúng ta biết vị tha với những lỗi lầm của người khác và ghi nhớ ơn khi ai đó làm điều tốt cho mình.
Bạn hãy học cách viết nỗi đau trên cát, khắc niềm vui lên đá. Trên hết, hãy học cách vị tha và bày tỏ lòng biết ơn.
 
Bên trên