Chân tâm

Lạc Xa

Vô Thường
[h=2]Chân tâm[/h]
hoa%20sen.jpg
Có một cư sĩ nghe danh vị cao tăng nọ, bèn tìm tới tham vấn. Hai người gặp nhau, chuyện trò rất tương đắc. Đến bữa trưa, chú tiểu trong chùa của cao tăng dọn ra hai đĩa cơm, một lớn một nhỏ, mời hai người.

Vị cao tăng nọ bèn đẩy đĩa lớn đến trước mặt cư sĩ vừa nói: “Ngươi dùng đĩa lớn đi!”.

Theo lẽ thường thì vị cư sĩ kia sẽ đẩy đĩa lớn nhường lại cho vị cao tăng để tỏ lòng kính trọng, nhưng vị cư sĩ này lại không làm thế mà cứ điềm nhiên ăn. Vị cao tăng thấy vậy không khỏi nhíu mày, nghĩ bụng: “Ta cứ tưởng hắn tuệ căn bất phàm, ai ngờ ngay cả lễ nghĩa thông thường mà hắn cũng không biết!”.

Cư sĩ ăn xong, thấy vị cao tăng vẫn chưa động đũa mà vẻ mặt có vẻ không vui, bèn cười hỏi: “Sao ngài không ăn?”.

Vị cao tăng không trả lời. Cư sĩ lại cười, tiếp: “Tôi đang đói nên chỉ lo ăn mà quên mất cả chuyện kính nhường ngài. Nếu tôi nhường đĩa lớn ngài đã nhường cho tôi thì đó không phải là bản ý của tôi. Mà đã không phải là bản ý của tôi thì tôi phải làm như vậy làm gì? Tôi muốn hỏi ngài rằng ngài nhường cho tôi với mục đích gì?”.

Vị cao tăng nói: “Thì để ngươi ăn!”.

Cư sĩ lại nói: “Nếu vậy thì ngài ăn cũng là ăn, mà tôi ăn cũng là ăn, hà tất ngài phải nhường cho tôi! Chẳng lẽ ngài nhường đĩa lớn cho tôi không phải xuất phát từ chân tâm? Nếu không xuất phát từ chân tâm thì tại sao ngài còn làm vậy?”.

Cao tăng nghe tới đó bỗng tỉnh ngộ, bèn xấu hổ cáo lui.​
 
[FONT=&amp]
[/FONT]
Tu tập hạnh nhẫn nhục


[FONT=&amp]Cách đây khoảng một thế kỉ, vào thời đại sư phái Đại Thành là Patrul Rin poche chuyên độc hành mọi nơi, với một chiếc áo lông cừu cũ nát, không mấy người hay biết. Trên bước đường rong ruổi, Ngài có nghe nói đến một vị ẩn cư cả chục năm nay trong một hang động tối tăm, chuyên tâm thiền định và đã đạt được thần thông đáng kể.[/FONT]
[FONT=&amp]Patrul lên đường tìm gặp vị tu sĩ này và xem mình có thể giúp được gì cho người này không. Patrul đột ngột đi thẳng vào hang động đó, ngồi bên cạnh và cười thân thiện.[/FONT]
[FONT=&amp]Người tu sĩ nọ hỏi: ‘ngươi là ai, từ đâu đến và đi về đâu trong cái xứ trơ trụi này?’. Patrul đáp: ‘tôi đến từ sau lưng tôi và đi về phía trước”. Kẻ độc cư hỏi: ‘thế ngươi sinh ở đâu?’.[/FONT]
[FONT=&amp]‘Ở trên trái đất’. Tu sỹ bắt đầu mất kiên nhẫn: ‘hãy nói tên ngươi ta nghe’. “vô tích sự”- Patrul đáp. Sau khi trả lời, Patrul hỏi tại sao tu sĩ lại ẩn cư trong chốn thâm sơn cùng cốc này. Kẻ ẩn cư này hầu như chỉ đợi câu hỏi đó, trả lời một cách hãnh diện: ‘ta ngồi đây đã hai mươi năm để thiền quán và tu tập hạnh nhẫn nhục’.[/FONT]
[FONT=&amp]‘Đáng khâm phục’, người khách trả lời và lè lưỡi tỏ vẻ nể trọng. Sau đó Patrul kề môi nơi tai người tu sỹ: ‘nhưng hai kẻ già đời như chúng ta đều biết thừa rằng chẳng bao giờ đạt được cái đó, phải không nào?’. [/FONT]
[FONT=&amp]Người tu sĩ nhảy dựng ra khỏi thế ngồi liên hoa: ‘Ngươi muốn gì mà quấy rầy ta một cách thô bỉ thế? Ngươi là ai mà lại dám không kính nể ta?’ [/FONT]
[FONT=&amp]Patrul trả lời: ‘vâng, chúng ta là gì, là ai, bạn và tôi, và… hạnh nhẫn nhục của bạn đâu rồi?’.

[/FONT]
Sư Tử Tuyết Bờm Xanh - Diễn Đàn Phật Giáo
 
Bên trên