Bói cách cư sử

linhanh

Thành viên chính thức
[h=2]Bói cách cư sử[/h]
Khuất Ngyên bị đuổi bỏ ,ba năm không được gặp lại vua ,tận trí tận trung mà bị lời dèm pha che lấp, lòng phiền ý loạn , không biết nên ra sao ,mới lại thăm quan thái bốc Trịnh Thiềm Doãn nói :
- Tôi có điều nghi xin tiên sinh quyết cho .
Thiềm doãn sữa ngay lại cỏ thi ,hỏi :
-Ông muốn tôi dạy việc gì ?
- Tôi nên khẩn khẩn ,khoản khoản ,thành thực để hết lòng trung chăng ? Hay nên đưa đón theo đời để khỏi khốn cùng ? Nên bừa giẫy cỏ lau hết sức làm ruộng ? Hay nên giao du với kẻ sang để cầu danh ? Nên nói thẳng chẳng kiên nể gì để nguy thân chăng ? Hay nên theo thói tục cầu giàu sang để sống cẩu thả ? Nên siêu nhiên xuất thế để giữ thiên chân chăng ? Hay nên nịnh hót khúm núm ,xun se ,gượng nói gượng cười để hầu hạ bọn đàn bà ? Nên liêm khiết chính trực ,để được trong sạch chăng ? Hay nên tròn trĩnh , trơn tru như da như mỡ ,để được như cái cột bóng ? Nên ngang tàng như ngựa thiên lý chăng ? Hay lênh đênh trên nước nhấp nhô theo sóng như con vịt để bảo tồn lấy thân ? Nên chạy đua với loài ngựa kỳ , ngựa ký chăng ? Hay theo vết của loài ngựa hèn ? Nên cùng bay với chim hoàng hộc chăng ? Hay nên cùng tranh ăn với gà vịt ? Đường nào cát đường nào hung ? Đời hỗn trọc không thanh ,thì cánh ve là nặng mà ngàn cân là nhẹ ; chuông vàng thì bỏ nát mà nồi đất thì kêu vang ; kẻ dèm pha thì lên chân ,người hiền sĩ thì vô danh . Than ôi ! Biết nói gì đây ! Ai biết ta là trong sạch ?
Thiềm Doãn đặt cỏ thi xuống mà tạ rằng :
_ Thước có khi ngắn , mà tấc có khi dài ; vật có chổ không đủ mà trí có chổ không sáng ; số có chổ đoán không tới mà thần có chổ không thông . Ông cứ theo lòng ông mà làm đúng ý ông . Cỏ thi và mai rùa thật không biết được việc ấy .
NGUYỄN HIẾN LÊ dịch​
 
Khổ thay, không biết nghiệp lực, chẳng hiểu lý nhân quả, cứ ta đúng người sai, ta trong sạch người xấu xa, ta thẳng người cong... Không biết mùa đông lạnh thì mặc áo ấm, mùa hè nóng thì mặc áo mỏng, trời mưa thì vào mái hiên mà đứng, trời nắng thì đội mũ nón cho khỏi nhức đầu...suốt ngày trách ông Trời bất công sao lại làm ra 4 mùa như thế. Tưởng khôn mà thành dại. Sao không an nhiên mà sống, nhân tình thế thái xưa nay nó như thế, cứ sa lầy vào đúng sai phải trái chẳng mất thì giờ lắm sao?????
Thôi đành ôm cục đá lưu danh hão muôn thủa.
 

linhanh

Thành viên chính thức
Còn người nào nữa ko ? Chứ như cách nhìn của Lão Tây đô "Sao không an nhiên mà sống, nhân tình thế thái xưa nay nó như thế, cứ sa lầy vào đúng sai phải trái chẳng mất thì giờ lắm sao???" Vậy bỏ hết những bất công những ngang trái trên cuộc đời cho bọn mặt người dạ thú ,bọn tiểu nhân hèn hạ tung hoành sao ?
Hay xu thời phụ thế a dua tranh ăn với gà vịt ,trên đội dưới đạp ,mong an thân .
Ý kiến riêng của Tây Đô phiến diện quá ,không thích hợp với đạo nghĩa giang hồ ,đạo lý của kẻ có lương tri trên cõi đời này .
Mời cao nhân khác !
 

quyan

Thành viên chính thức
tôi không có một kiến giải xuất sắc cho câu hỏi của bạn. xong cũng xin trao đổi với bạn suy nghĩ của tôi.
Có lẽ tôi chưa từng trải đời, chỉ là 1 sinh viên mới ra trường, suy nghĩ của tôi có thể sai.
có thể bạn đồng tình hay không đồng tình với cuộc sống này, xong bạn hãy kiên định với con đường bạn đã chọn. có người chọn con đường dễ dàng như bao nhiêu người khác, có người thì chọn con đường mà ai cũng cho là ngu ngốc. Thực tế cuộc sống này, số người sẽ phải nhận quả báo cho những hành động chưa tốt của mình không phải là ít, cũng không ai biết rõ có 1 phép màu nào không? xong nhân quả cũng đã tồn tại .
bạn làm điều tốt, ngày hôm nay bạn được tung hô tán thưởng, nhưng nó cũng chỉ là những tràng pháo tay, vài lời khen ngợi thôi, thời gian qua đi, dù bạn có tiếc thì điều đó cũng phải chìm vào quên lãng. Người quan trọng nhất cần biết chính là bản thân bạn, bạn tự hào về những gì mình làm được. Những người yêu thương bạn thật lòng cũng tự hào về bạn, tranh cãi để được mọi người công nhận là điều không thể, đôi khi lại phản tác dụng. Do đó, để cho tâm mình thanh thản.
Khi bạn nổi giận về một ai đó, nhất thời bạn khinh bạc, tức giận và có thể phát sinh nhiều mong muốn không tốt xảy đến với người đó, nhân quả mà. Nhưng khi điều đó qua đi, bạn nhìn nhận lại, con người ta, vì cuộc sống quá khắc khe mà có lúc lầm lỡ, ai cũng cần được tha thứ, kể cả bản thân bạn cũng cần được tha thứ khi trót làm một điều gì đó lầm lỡ. Tự thân đánh giá lỗi lầm đó như thế nào, tôi tin là khi chia sẻ suy nghĩ của bạn, và nghe thêm suy nghĩ của nhiều người, rất có thể chúng ta sẽ tìm được suy nghĩ sáng suốt.
Với những điều còn khó giải quyết như vậy, mỗi chúng ta giải quyết từng việc nhỏ, nhiều người cùng giải quyết sẽ hạn chế được nhiều muộn phiền hơn. :)
 
Xu quẻ hộ chủ topic được quẻ Hoán biến Tụng. Thấy 1 bài bình về quẻ Hoán bàn về sự tan tác giữa sự Thiện và hiện thực xã hội:

Phong Thủy Hoán
26/03/2012 10:11



(HNNN) - Rồi Trụ Vương sai móc trái tim của Tỷ Can cho ông ta xem. Sống chung với một kẻ như thế, trách nào phí đời một trung thần! Đáng ra, phải Hoán từ lâu rồi mới phải. Hình ảnh một ngôi chùa trên núi cao, là sự chân - thiện, khác biệt hẳn với hiện thực xã hội. Con đường hướng tới cái thiện, được thể hiện bởi con khỉ do nhà sư dẫn lối và được giúp sức qua hình ảnh vị thần hiện ra trên mây. Hoán có nghĩa là tan ra, chia rẽ đôi dòng, như cánh buồm lướt trên mặt nước. Nhưng, Hoán cũng muốn đề cập đến vấn đề lòng người ly tán, chia rẽ tan tác. Vì vậy, trước khi đón nhận thời cơ, để hướng tới thành công, điều cần thiết là phải suy xét cẩn thận thiệt hơn. Hoán là tượng gỗ trôi trên mặt nước, cũng là tượng con thuyền.

Theo Thuyết văn, Hoán là chảy đi, ly tán, thuyền rời bờ nên là hoán. Quẻ Hoán có triệu là cách hà vọng kim (nhìn thấy vàng bên kia sông). Màu sắc quẻ này là xanh lục - xanh lơ, tạo cảm giác cô đơn khó tả hoặc lạnh lùng, hoang mang. Nhân tâm ly tán - thế cục phân chia, vốn là vấn đề thường gặp trên đời. Trong từng giai đoạn lịch sử, điều này càng được thể hiện rõ nét nhất. Trong các tổ chức, tập thể, cơ cấu, hệ thống, thì sự mất đoàn kết sẽ gây ra phân hóa, chia rẽ nội bộ. Nguyên nhân của sự chia rẽ bao gồm, mâu thuẫn lợi ích, chủ quan thiếu thực tế, lãnh đạo vô nguyên tắc, mục tiêu không thống nhất... Vì vậy, cần có những giải pháp đối phó với sự chia rẽ, ly tán cả tinh thần và lực lượng:

1. Cần phát hiện sớm và ngăn chặn sự chia rẽ. Nếu để hiện tượng này phát triển tự do, nó sẽ gây hậu quả khôn lường. Mà muốn không có chia rẽ, cần phải biết và hiểu khái niệm đại đồng để gìn giữ sự hòa đồng, thống nhất. Sách Lễ ký viết: Đường lối chính trị rất cao cả, mà thực hành thì thiên hạ phải là của chung, không một người nào, hay nước nào được nhận thiên hạ là của riêng mình. Kén chọn người có đức vọng làm lãnh đạo, dùng người có tài năng để ra gánh vác. Giao thiệp đi lại với nhau có chữ tín, lỡ có hiểu lầm nhau phải phân trần. Ăn ở đối đãi với nhau cần phải hòa, lỡ có chênh lệch phải sửa đổi... Của ở trên mặt đất, hay dưới mặt đất đáng ghét nhất là ngu dại, bỏ phí hoài, không biết tăng gia, không biết khai thác, không biết lợi dụng. Có biết mà làm được, cần phải cùng dùng, cùng hưởng, chớ có vơ cả làm của riêng. Đã là người thì chẳng nhiều cũng ít, ai cũng có sức lực và năng lực. Đáng ghét nhất là lười biếng, chỉ thích ỷ lại hay sai khiến, không chịu dùng sức mình để tự cung tự cấp, không chịu đem năng lực để đảm nhận công việc chung. Việc dùng sức lực, hay năng lực cần phải cống hiến cho quần chúng, chớ có làm riêng cho bản thân, là cá nhân. Đại khái như thế mới là đại đồng, như thế mới tạo ra đoàn kết, không chia rẽ.

2. Phải tìm chọn những người đồng chí hướng, trung thành với mình để làm nòng cốt. Muốn vậy, phải phân biệt rõ kẻ tiểu nhân và người quân tử. Sách của Tuân Tử chép: Người chê ta, mà chê phải, tức là thầy ta. Người khen ta, mà khen phải, tức là bạn ta. Còn người nịnh hót ta, lại là người hại ta vậy. Cho nên, người quân tử trọng thầy, quý bạn và rất ghét cừu địch, thích điều phải, mà không chán, nghe lời can, mà biết tự răn. Kẻ tiểu nhân thì không thế. Cực bậy, mà ghét người chê mình; rất dở, mà lại thích người khen mình; bụng dạ như hổ lang, ăn ở như cầm thú, mà thấy người ta hơn không phục, không bằng lòng. Thân với kẻ xiểm nịnh, xa cách người can ngăn, thấy người chính trực thì cười, thấy người trung tín thì chê. Thế thì dù muốn không dở cũng không được.

3. Phải cố gắng giải tỏa được nghi kỵ, ngăn được sự chia rẽ, phân hóa. Phải lựa chọn cách không ra đi có lợi nhất. Nếu phải đối mặt với kẻ muốn chia rẽ, thì phải cương quyết xử lý, để đạt được mục đích mình theo đuổi. Sách sử chép khi Hốt Tất Liệt làm vương ở Quan Trung, vẫn bàn chuyện thiên hạ với một số người Hán như Diêu Xu. Có kẻ vu cáo Hốt Tất Liệt kết thân với người Hán để mưu đồ tạo phản. Anh trai của Tất Liệt là Hiến Tông sinh nghi, đã cho thẩm vấn, điều tra rất quy mô và xử tử những người liên quan đến vụ này. Tất Liệt được Diêu Xu khuyên rằng: Nếu xa lánh sẽ có tai họa - Tốt nhất là về Kinh đô chung sống với hoàng đế thì sẽ giải tỏa nghi ngờ. Thế là Tất Liệt đưa cả nhà về Kinh thành. Quả nhiên, Hiến Tông đã cho đình chỉ điều tra em mình. Sau này, khi Hốt Tất Liệt lên ngôi hoàng đế, lại phải đối mặt với hai người cháu là Hải Nhãn và Hải Đô làm phản, muốn tách ra khỏi vương quốc. Ông đã kiên quyết phá tan 30 vạn phản quân, diệt mấy người cháu để củng cố địa vị của mình.

4. Muốn thu phục, tập hợp mọi người quanh mình, thì không những phải có uy tín tuyệt đối và năng lực nổi bật, mà còn tạo lòng tin về sức mạnh của mình đối với họ. Thời Tam quốc, Mạnh Hoạch ở Tứ Xuyên làm phản. Gia Cát Lượng đã dẫn quân đi thảo phạt, dùng mưu bắt được Hoạch, nhưng y không phục, nói rằng vì bị mai phục nên mới bị bắt. Gia Cát Lượng thả y ra để chứng minh khả năng. Hoạch thu thập tàn binh, xây căn cứ tử thủ tại Lô Thủy, nhưng Gia Cát Lượng đã nhanh hơn, tập kích bắt Hoạch lần 2, nhưng y vẫn không phục. Gia Cát Lượng lại thả, rồi bày trận đánh bắt lại như vậy cả thảy 7 lần khiến các tướng sĩ thắc mắc. Gia Cát Lượng giải thích: Mục đích lần viễn chinh này là khiến cho các dân tộc thiểu số vùng Trung Nam tâm phục khẩu phục, mà không làm phản nữa, vậy nên cách đánh vào lòng người mới là thượng sách, đánh thành là hạ sách. Quả nhiên, sau mấy lần được thả, Hoạch rất xấu hổ, quỳ xuống đất, xé một bên tay áo để lộ cánh tay trần, nhận tội với Gia Cát Lượng và nguyện đời đời kiếp kiếp nhớ ơn. Sau đó, Gia Cát Lượng giao cho Hoạch làm thủ lĩnh các dân tộc thiểu số ở đây. Vùng đất này từ đó yên ổn.

5. Trong quá trình gây dựng cơ đồ, sự nghiệp cho người khác, cần phải có sự đánh giá, lựa chọn chính xác về con người, đừng lầm lẫn với kẻ cơ hội, ăn rồi đá bát. Hàn Thi ngoại chuyện chép rằng, thời Xuân Thu, Dương Hổ làm tướng nước Vệ bị tội phải chạy trốn sang nước Tần, gặp Triệu Giản Tử ca thán rằng: Từ nay trở đi, ta nhất quyết không gây dựng cho ai nữa. Triệu hỏi nguyên cớ thì Dương nói: Khi ở nước tôi, tôi gây dựng cho quá nửa số các quan hầu cận nhà vua, quan ở triều đình, quan ở biên thùy. Thế mà bây giờ, quan hầu cận nhà vua gièm pha tôi, quan triều đình đem pháp luật trị tội tôi, quan biên thùy dùng binh khí bắt ép tôi. Thế nên từ nay không gây dựng cho ai nữa. Triệu Giản Tử trả lời rằng: Ông nói câu ấy thì lầm. Ai trồng cây đào, cây mận thì mùa hè được bóng mát nghỉ, mùa thu được quả ngon ăn. Ai trồng cây lê dại, thì mùa hè không có bóng mát, mùa thu chỉ được chông gai. Như vậy là cây do mình trồng từ trước chứ? Nay ông đến nỗi như thế là vì ông gây dựng toàn cho những kẻ không ra gì cả. Cho nên người quân tử phải chọn người trước, rồi mới giúp đỡ gây dựng sự nghiệp.

6. Những trường hợp không thể dung hòa để đoàn kết, góp ý để thay đổi, thì phải nhanh chóng, dứt khoát tách rời quan hệ để tránh bị hiểu lầm, vạ lây, thậm chí mất mạng. Đời Ân Thương, Trụ Vương cậy tài năng và sức lực hơn người nên coi trời bằng vung. Kể từ khi có thêm mỹ nhân Đắc Kỷ thì bỏ bê triều chính suốt ngày đêm mở tiệc hành lạc. Ai can ngăn đều bị khép tội chết. Chú của vua là Tỷ Can khuyên can nhiều lần không được còn khiến Trụ Vương khó chịu, càng uống rượu và ôm gái nhiều hơn. Đúng hôm nhận được tin Chu Vũ Vương tạo phản, đang uống rượu giải sầu, thì Tỷ Can lại góp ý khiến cho Trụ Vương lên cơn giận dữ, hất rượu vào mặt Tỷ Can mắng rằng: Ngươi là loại quân tử giả. Quả nhân đã biết lòng dạ của ngươi rồi. Quả nhân càng xấu xa, ngươi càng đạo mạo. Ngươi cho rằng, ta không biết ngươi thấy ta đáng thương sao? Ngươi ra vẻ cung kính, chính trực, chẳng qua là mượn sự sa sút của ta để làm nổi bật lên ngươi là hiền tài. Ngươi lấy phúc của ta, mọi người sẽ tôn ngươi lên làm vua, sẽ coi ngươi là hiền nhân. Nghe nói trái tim của thánh nhân có bảy lỗ, ngươi bình thường vẫn là thánh nhân, chắc không ngoại lệ. Người không thể dừng việc khuyên ta móc trái tim ra cho ta xem ngươi có giữ đạo làm thần không? Rồi Trụ Vương sai móc trái tim của Tỷ Can cho ông ta xem. Sống chung với một kẻ như thế, trách nào phí đời một trung thần! Đáng ra, phải Hoán từ lâu rồi mới phải.

http://hanoimoi.com.vn/newsdetail/TinhhoaVanhoa/542818/phong-thuy--hoan.htm
 
Ngoại cảnh là quẻ Tốn, xã hội thì tan tác, ly tán, phân rã, động bề ngoài mà bỏ bên trong, thiếu lòng tin, nghi ngờ, không có điểm tựa, kiếp người như gió thổi khắp nơi không có chỗ dựa. Lên Chùa tu đạo là gặp quẻ Tốn, về quê lập Am, trên sông dưới gió Hoán đổi mát lòng, có lẽ là cách tốt nhất trong thời buổi thất nhân tâm.

Nội cảnh thì chìm sâu, hiểm trở, lạnh lẽo, tối tăm, 3 hào đều âm dương loạn ngôi. Thu mình lại như hào 2 quẻ Khảm. Về với ruộng vườn, điền viên, cày xới để động Âm hóa Dương hào 1 sẽ được cái Ao của quẻ Đoài, nuôi cá dưỡng trí, được đạo của quẻ Trung Phù. Tâm trống Vô vi, mây trôi nước chảy Hoán đổi kệ sự đời.

Tựa gối ôm cần lâu chẳng được

Cá đâu đớp động dưới chân bèo. :D
 

Khoai

Lão làng
Có một câu chuyện từng nghe ở đâu đó, có thể nhớ sai lệch vài câu chữ, mong bỏ quá !

Một hôm Trang tử đi cùng đồ đệ, đến một bìa rừng thì thấy một người hạ cây làm nhà. Những cây to, thân thẳng liền bị hạ trước . Đồ đệ hỏi Trang tử :

- Vì sao những cây đó bị chặt ?

Trang tử trả lời :

- Vì nó hữu dụng.

Hai thầy trò lại đi đến một nhà, chủ nhà quý mến lắm bèn sai vợ giết gà đãi khách. Người vợ hỏi giết con gà nào. Chủ nhà đáp :

- Con gà xám lâu nay không đẻ trứng. Giết nó đi !

Đệ tử thấy vậy bèn hỏi Trang tử :

- Tại sao con gà bị giết !

Trang Tử điềm nhiên trả lời :

- Vì nó vô dụng !

-----------------------------------------

Lại nghe có việc xưa, ngài Thiệu Khang Tiết độn quẻ biết được ngày nào ghế hỏng, ngài Lưu Cơ biết được trong nón úp có vật gì. Ở nước Việt, cũng có Trạng Trình biết trước truyện vài trăm năm sau.

Đó, kẻ không hiểu gọi là bói. Kẻ hiểu, thì tự biết ấy chính là am tường cái Dụng của vạn vật vậy.

Cái chén sinh ra từ đất, vốn chẳng có sinh mạng. Đoán ngày nó vỡ , ấy là đoán cái ngày Dụng của nó chẳng còn.

Khuất Nguyên xưa, lòng trung hiếu , tính ngay thẳng, dạ trong sạch. Nhưng có lẽ trong phút chốc đã quên đi cái Dụng của mình mà băn khoăn hỏi vậy chăng? Đã sinh ra trong thời thối nát, lại tự thấy bản tính mình chẳng thể cong queo, ấy là đã tự hiểu cái Thể của mình?

Hà cớ gì còn băn khoăn chẳng có nơi Dụng?

Ông sinh ra, bản tính ấy, sống như vậy, vốn đã là cái Dụng của chính mình. Trong cõi trời đất, họa phúc song hành, âm dương luân chuyển. Nếu đem phải trái đúng sai, thiệt hơn được mất ra để cân đo...Liệu bao giờ mới tỏ tường?

Người có đạo, hành sự đúng Dụng của mình, không thẹn với Lương năng, lương tri, lương tâm. Vậy, còn cần hỏi gì nữa? Mà có hỏi, thì cần gì trả lời nữa?

Lại nói về Thiềm Doãn, e rằng vẫn chưa hiểu cái lý Động - Tĩnh.

Sự bói, nói về động - ấy là hiểu rõ cái Dụng của vạn vật. Nói về tĩnh - ấy là nắm bắt được cái Thể của muôn loài.
 
Cách nhìn của bài viết về quẻ Hoán trên báo Hà nội mới thấy chủ động, nhằm thay đổi hoàn cảnh hiện tại. Tức là thay đổi cái Thế của con ngườii, thay đổi tình trạng Động_Tĩnh.

Nên có 1 cuốn sách của Adam Khoo viết về kinh doanh, ông dạy rằng đừng bao giờ đổ lỗi cho ngoại cảnh. Ít nhất trong hoàn cảnh của Khuất Nguyên thì ông cũng nên tự trách mình không thể bằng Gia Cát Lượng hay Lưu Bá Ôn :).

Những người Phá quân đi ngược hoàn cảnh như cụ Hồ, có lẽ mục đích của cái Động nội tại của Phá Quân, là để biến Tĩnh cảnh thành Động, biến Động thành Tĩnh. Hay "Thời Thế tạo anh hùng, anh hùng tạo nên thời thế".
 

linhanh

Thành viên chính thức
Cám ơn thủy phong tĩnh gieo quẻ giúp mình ...quẻ này tốt đấy ...phong thủy hoán (thể khảm sinh dụng động ) ,là chuyện buồn sẽ qua nhanh như con thuyền đi trên nước ,chẳng làm nước hao tổn gì ...biến quẻ Thiên thủy tụng ,trời trên, nước dưới cảnh vật bao la ...
Tôi người thủy thủ ra đi
Chân trời thấy nước
Đợi kỳ lên mây (thơ Bùi Giáng)
Dụng kim càn sinh khảm thủy (là may mắn với đương số)
Tụng là kiện tụng , cũng là công đường nơi nhiều người gặp lại để giải quyết những bất công trên đời này ,theo nghĩa đẹp .
Và cũng là tượng các bạn vào đây ủng hộ mình .
Cám ơn các bạn nhiều !
 
Bên trên