Vâng, hôm nay tôi mới có hân hạnh được tiếp chuyện với anh Khoai. Trước hết, tôi cảm ơn anh Khoai đã ghé qua topic này, tôi cảm ơn với tất cả những ai quan tâm đến con đường hướng đến Chân - Thiện - Mỹ của cuộc đời.
Về sự phân biệt, thực sự, chúng ta đang sống trong thế giới này, thế giới của sự phân biệt. Vậy có nên chăng chúng ta không được phân biệt? Sự không phân biệt, nhất là không phân biệt Tốt - Xấu có lẽ chỉ tồn tại trong giấc mơ của mỗi người mà thôi.
Tôi còn nhớ một khúc hát của nhạc sĩ Phạm Duy, cây đại thụ của làng tân nhạc Việt Nam, ông nói rằng:
Kẻ thù ta, đâu có ở người ngoài
Nó nằm đây, nằm ngay ở mỗi ai
Kẻ thù ta, tên nó là vu khống
Kẻ thù ta, tên nó là vô minh
Tên nó là lòng tham
Tên nó là tị hiềm
Tên nó là sự ghét ghen......
Khi nhớ đến những lời này, tôi thấm lắm anh ạ. Nhạc sĩ Phạm Duy chịu ảnh hưởng nhân sinh quan của Phật Giáo khi viết những lời này. Thật vậy, kẻ thù ta chẳng phải là con người...
Trong mỗi con người, có một kho tàng những tâm tốt và một bể chứa của những tâm xấu. Chính những tâm xấu mới là đối tượng chúng ta đang nói ở đây anh ạ.
Trong câu chuyện trên, người đọc có thể cười, tuy nhiên, cái cười ở đây theo cá nhân tôi là cười vào cái tâm ích kỉ, bỏn sẻn và cái hành động kỳ quặc là "bảo bọc tượng Phật một cách thái quá" chứ chưa hẳn đối tượng cười là "người ni cô".
Trong tôi không có khái niệm "người tốt" - "người xấu", trong tôi chỉ có phân biệt "tâm tốt" - "tâm xấu".
Làm người ai cũng có "tâm tốt" và "tâm xấu" này cả. Thay vì cười con người, phải chăng ta nên cười vào những cái "tâm xấu" để không bao giờ chúng xuất hiện nơi tâm ta?
Còn về niềm tin, thưa anh, niềm tin thì mang tính phổ quát, chúng ta không đủ tư cách để nói về niềm tin thế này, thế nọ.... Tuy nhiên, niềm tin có lẽ phải phối hợp với trí tuệ phân biệt anh à.
Nếu không đi kèm với sự xem xét, suy nghĩ đúng đắn thì niềm tin vào một ông Thần tối cao có quyền sinh sát sẽ rất rất tác hại.
Những người Phật Giáo có niềm tin, Công Giáo có niềm tin, Hồi Giáo cũng có niềm tin ...... thế nhưng, niềm tin của người Hồi Giáo có được những nạn nhân chết thảm trong ngày 11/09 tôn trọng và hài lòng không anh Khoai?
Trong Phật Giáo, không có khái niệm tôn trọng cái sự học, hiểu biết nhiều bằng kiến thức suông. Trong Phật Giáo, quan trọng nhất là "Tu tâm, sửa tính". Vậy nên, có học hay không có học, chẳng cách nào vượt qua chữ Tâm cả.
Như Đức Phật đã nói: Như nước bốn biển đều có vị mặn, Đạo của ta chỉ có một vị Giải Thoát.
Vậy nên, hướng đến sự Giải Thoát Khổ Đau là hướng đến Phật, ngược lại thì không.
Giải thoát cái gì? Giải Thoát cái tâm ra khỏi Tham, Sân, Si, Ích Kỉ, Kiêu Ngạo, Mê Tín, ...v..v..
Ở đây, theo quan điểm riêng tôi, mẹ của anh Khoai nếu thực sự là người đã tạo nhiều việc thiện thì trên luật Nhân - Quả, bà sẽ hưởng được những quả báo tốt đẹp trong thời vị lai. Điều này là sự thật hiển nhiên và tôi chưa từng làm phức tạp hóa mọi chuyện.
Mặt khác, bản thân bác gái còn tồn tại trong tâm những điều gì chưa đạt như lời anh nói, thì như tôi đã trình bày ở trên, đó là cái tâm, và tất nhiên là chúng ta đang nói về cái tâm chứ chúng ta không phán xét về con người.
Chỉ khi nào, chúng ta đồng nhất "cái tâm" nơi một người với chính người đó, chúng ta mới trở thành những người ưa phán xét người khác, ngoài ra, chúng ta sẽ bị những cảm xúc cá nhân lấn át ta khi có ai đó vô tình hay hữu ý chạm vào những gì "của ta", "chính ta"..v..v..
Trên đây là vài dòng chia sẻ với anh Khoai.
Và cuối cùng, theo lời Đức Phật dạy rằng dù vô tình hay cố ý, đã gây tổn hại đến người khác, vật khác ắt phải chân thành nhận lỗi và xin sự tha thứ.
Vậy ở đây, ngay tại diễn đàn này, nếu câu truyện "Ông Phật mũi đen" ở trên do tôi sưu tầm đưa vào mà có gây phiền lòng với anh Khoai thì mong anh biết cho rằng đó là sự vô ý. Hy vọng anh lắng lòng lại chấp nhận cái lỗi ấy cho tôi và rộng lòng tha thứ cho.
Thân mến!