Chào loicong. Bàn về khổ, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Vào thời đó, nếu nói khổ. Ba người này cùng khổ. Nhưng để so sánh cái nhìn thấy. Lão Hạc, chỉ bán có một con chó, và ít nhất, còn có một người qua lại thăm hỏi, trò chuyện cùng là ông Giáo Thứ. Chị Dậu, phải bán cả đàn chó, rồi bán cả con. Chí tôi, thì chỉ khổ mặt tâm hồn. Có con người yêu nó cũng bỏ không thèm qua lại, toi bị dồn ép, bổ những cái tôi hơn người ta. Mẹ sư cha con thằng Bá Kiến, con mụ vợ Bá Kiến trong làng Vũ Đại, còn ai, mụ ko dụ dỗ. Tôi cũng mất đời trai vì mụ, khổ lắm. Hồi đó còn thanh niên mới lớn, biết gì về lòng người đâu, rồi một lần lỡ bước ôm hận trăm năm. Tù tội, nhục nhã, ko dám nhìn tổ tiên. Các người tưởng tôi say sưa, rượu chè, rạch mặt, chửi làng chửi nước Chí tôi vui vẻ gì! Nhục lắm, buồn lắm, sao ko ai chửi lại tôi, Chí này thèm lắm, có đứa chỉ mặt, chửi tay đôi với mình. Mà cái làng Vũ Đại, toàn những kẻ kênh kiệu đáng ghét, nó coi Chí mỗ như chết rồi, tiếng chửi của mỗ giống như ruồi nhặng quanh làng. Chửi để kiếm người chửi lại, mỗ chỉ muốn có người nói chuyện cùng. Nhưng Mỗ còn may, xóm trên có con Nở, dở dở ương ương, thương đến Mỗ. Thế mà, bà cô già, bị ép ở giá của nó còn cấm nó qua lại với mỗ. Thực mỗ muốn đâm một phát chết luôn cả cái làng này. Chí Mỗ có phải người ở đây đâu, mà thực ra mỗ cũng ko biết mình sinh ra ở đâu nữa,...
Chí mỗ còn nhớ, cái lão già hiền lành nhất làng Vũ Đại, già mà người như que củi. Lão còn có con Vàng bầu bạn. Con lão bị vu tội nấu rượu lậu, bắt đi, ko biết sống hay chết. Lão Hạc tội lắm, già rồi, có làm gì đc đâu. Ăn khoai, củ chuối cầm hơi. Hôm lão bán con chó, hai chủ tớ nhà lão khóc. Nhìn tội lắm, ông giáo Thứ an ủi lão. Lão khóc càng lớn nữa. Chí mỗ định rủ Lão lập băng những người cùng khổ, rủ thêm con vợ của anh Dậu xóm dưới nữa( nói nhỏ, cả làng có biết con mẻ tên gì đâu, lấy tay Dậu, thì cứ gọi chị Dậu thôi). Con mẻ cũng khổ, chồng bệnh hoạn, ko làm ăn gì đc. Một thân một mình gánh cả gia đình, con mẻ khổ lắm, nhà nghèo, tiền đóng đinh, ko có, bọn chó còn bắt đóng cả tiền đinh của em chồng nữa. Đầu tiên, mẻ phải bán đàn chó của nhà, rồi bán cả con, rồi mang thân nuôi lão dê già bệnh hoạn. Khổ thiệt. Tổ sư chúng nó chứ, Chí mỗ uất cành hông. Một phát cho chết hết luôn. Mà hai người đó hiền quá, như Chí Mỗ đây, con giun xéo mãi cũng phải quằn nhé.
Cái Lão Hạc già nua thì ân hận chuyện lừa một con chó, sợ co độc tịch mịch, đi theo tổ tiên bằng một liều bả chó. Mỗ thấy thương Lão quá, tội Lão quá. Mỗ phải giết thôi, giết hết. Mỗ giết cha con Bá Kiến cho dân làng đỡ khổ. Tổ sư nó chứ, thế mà thiên hạ vẫn ko coi mỗ là con người. Mỗ hận quá, ko đc làm con người, mỗ đi làm quỷ để ám cả cái làng này, một nhát dao là xong chứ gì. Đến bây giờ. Tuy chết là đau đớn, đau lắm, không tin cứ lấy dao đâm bụng như mỗ đi, hoặc ăn một liều bả chó như Lão Hạc đi. Xem có đau hay ko. Mẹ nó chứ!
Giờ ngẫm lại, chỉ thương con mẻ Dậu. Có khi mẻ cũng muốn chết lắm đó. Mà chồng còn bệnh nằm đó, còn đứa con nhỏ phải lo. Mẻ cũng đành nuốt nhục mà sống thôi. Cuộc đời mẻ như đêm 30 ko có đèn vậy, cả con đường phía trước tăm tối mịt mù.
Mỗ và Lão Hạc chết là hết, là đi qua cuộc đời, ko còn lo lắng. Ah, mà thằng chí phởn con của mỗ, ầy, mọc thật vo trách nhiệm. Nhưng kệ mẹ nó đi, có con mẹ nó, có xã hội rồi. Chết là xong.
Cuối cùng thì mỗ cũng ko biết thế nào là khổ. Ai khổ nữa. Ko biết mẻ Dậu chịu đựng đi đến ngày nào, đời mẻ chưa có dấu chấm!
Tiên sư chúng nó chứ!