Chí phèo, chị Dậu và lão Hạc ai mới là người khổ nhất?

loicong

New Member
Tôi lập topic này để các bạn bình luận cho vui mấy ngày nghỉ..ai bình luận hay nhất, hài nhất mà goole không có...tôi nguyện sẽ soi giúp lá số tử vi cho người ấy theo các câu hỏi người ấy đặt ra!
Xin mời!
 
Last edited by a moderator:

Tiêu Dao

Thành viên chính thức
Nhiều người xem tử vi cứ soi xem người ta có giàu hay k, có quyền chức hay k? Giàu có, quyền chức thì cho là đẹp, xem trọng người ta. Nhỡ mà k được 2 yếu tố ấy, thì hờ hững cho qua.

Nhân vô thập toàn, người ta chỉ không khổ khi cảm thấy "đủ", nhìn vào mặt tích cực trong cuộc sống, từ đó tự cân bằng cuộc sống của mình, tự bản thân Tiêu Dao cho là vậy.

Những tác phẩm Văn học này học lâu quá rồi, bây giờ chỉ còn nhớ mang máng. Nên Tiêu Dao k dám lạm bàn. Chỉ vào đây góp vui vài lời với @loicong như vậy.

Những ai yêu thích văn học, xin mời vào đây trao đổi dựa trên góc nhìn cá nhân!
 

Chí Vũ

Kẻ Ăn Mày Cõi Nhân Sinh
Tôi lập topic này để các bạn bình luận cho vui mấy ngày nghỉ..ai bình luận hay nhất, hài nhất mà goole không có...tôi nguyện sẽ soi giúp lá số tử vi cho người ấy theo các câu hỏi người ấy đặt ra!
Xin mời!
Chào loicong. Bàn về khổ, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Vào thời đó, nếu nói khổ. Ba người này cùng khổ. Nhưng để so sánh cái nhìn thấy. Lão Hạc, chỉ bán có một con chó, và ít nhất, còn có một người qua lại thăm hỏi, trò chuyện cùng là ông Giáo Thứ. Chị Dậu, phải bán cả đàn chó, rồi bán cả con. Chí tôi, thì chỉ khổ mặt tâm hồn. Có con người yêu nó cũng bỏ không thèm qua lại, toi bị dồn ép, bổ những cái tôi hơn người ta. Mẹ sư cha con thằng Bá Kiến, con mụ vợ Bá Kiến trong làng Vũ Đại, còn ai, mụ ko dụ dỗ. Tôi cũng mất đời trai vì mụ, khổ lắm. Hồi đó còn thanh niên mới lớn, biết gì về lòng người đâu, rồi một lần lỡ bước ôm hận trăm năm. Tù tội, nhục nhã, ko dám nhìn tổ tiên. Các người tưởng tôi say sưa, rượu chè, rạch mặt, chửi làng chửi nước Chí tôi vui vẻ gì! Nhục lắm, buồn lắm, sao ko ai chửi lại tôi, Chí này thèm lắm, có đứa chỉ mặt, chửi tay đôi với mình. Mà cái làng Vũ Đại, toàn những kẻ kênh kiệu đáng ghét, nó coi Chí mỗ như chết rồi, tiếng chửi của mỗ giống như ruồi nhặng quanh làng. Chửi để kiếm người chửi lại, mỗ chỉ muốn có người nói chuyện cùng. Nhưng Mỗ còn may, xóm trên có con Nở, dở dở ương ương, thương đến Mỗ. Thế mà, bà cô già, bị ép ở giá của nó còn cấm nó qua lại với mỗ. Thực mỗ muốn đâm một phát chết luôn cả cái làng này. Chí Mỗ có phải người ở đây đâu, mà thực ra mỗ cũng ko biết mình sinh ra ở đâu nữa,...
Chí mỗ còn nhớ, cái lão già hiền lành nhất làng Vũ Đại, già mà người như que củi. Lão còn có con Vàng bầu bạn. Con lão bị vu tội nấu rượu lậu, bắt đi, ko biết sống hay chết. Lão Hạc tội lắm, già rồi, có làm gì đc đâu. Ăn khoai, củ chuối cầm hơi. Hôm lão bán con chó, hai chủ tớ nhà lão khóc. Nhìn tội lắm, ông giáo Thứ an ủi lão. Lão khóc càng lớn nữa. Chí mỗ định rủ Lão lập băng những người cùng khổ, rủ thêm con vợ của anh Dậu xóm dưới nữa( nói nhỏ, cả làng có biết con mẻ tên gì đâu, lấy tay Dậu, thì cứ gọi chị Dậu thôi). Con mẻ cũng khổ, chồng bệnh hoạn, ko làm ăn gì đc. Một thân một mình gánh cả gia đình, con mẻ khổ lắm, nhà nghèo, tiền đóng đinh, ko có, bọn chó còn bắt đóng cả tiền đinh của em chồng nữa. Đầu tiên, mẻ phải bán đàn chó của nhà, rồi bán cả con, rồi mang thân nuôi lão dê già bệnh hoạn. Khổ thiệt. Tổ sư chúng nó chứ, Chí mỗ uất cành hông. Một phát cho chết hết luôn. Mà hai người đó hiền quá, như Chí Mỗ đây, con giun xéo mãi cũng phải quằn nhé.
Cái Lão Hạc già nua thì ân hận chuyện lừa một con chó, sợ co độc tịch mịch, đi theo tổ tiên bằng một liều bả chó. Mỗ thấy thương Lão quá, tội Lão quá. Mỗ phải giết thôi, giết hết. Mỗ giết cha con Bá Kiến cho dân làng đỡ khổ. Tổ sư nó chứ, thế mà thiên hạ vẫn ko coi mỗ là con người. Mỗ hận quá, ko đc làm con người, mỗ đi làm quỷ để ám cả cái làng này, một nhát dao là xong chứ gì. Đến bây giờ. Tuy chết là đau đớn, đau lắm, không tin cứ lấy dao đâm bụng như mỗ đi, hoặc ăn một liều bả chó như Lão Hạc đi. Xem có đau hay ko. Mẹ nó chứ!
Giờ ngẫm lại, chỉ thương con mẻ Dậu. Có khi mẻ cũng muốn chết lắm đó. Mà chồng còn bệnh nằm đó, còn đứa con nhỏ phải lo. Mẻ cũng đành nuốt nhục mà sống thôi. Cuộc đời mẻ như đêm 30 ko có đèn vậy, cả con đường phía trước tăm tối mịt mù.
Mỗ và Lão Hạc chết là hết, là đi qua cuộc đời, ko còn lo lắng. Ah, mà thằng chí phởn con của mỗ, ầy, mọc thật vo trách nhiệm. Nhưng kệ mẹ nó đi, có con mẹ nó, có xã hội rồi. Chết là xong.
Cuối cùng thì mỗ cũng ko biết thế nào là khổ. Ai khổ nữa. Ko biết mẻ Dậu chịu đựng đi đến ngày nào, đời mẻ chưa có dấu chấm!
Tiên sư chúng nó chứ!
 

loicong

New Member
Chào loicong. Bàn về khổ, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Vào thời đó, nếu nói khổ. Ba người này cùng khổ. Nhưng để so sánh cái nhìn thấy. Lão Hạc, chỉ bán có một con chó, và ít nhất, còn có một người qua lại thăm hỏi, trò chuyện cùng là ông Giáo Thứ. Chị Dậu, phải bán cả đàn chó, rồi bán cả con. Chí tôi, thì chỉ khổ mặt tâm hồn. Có con người yêu nó cũng bỏ không thèm qua lại, toi bị dồn ép, bổ những cái tôi hơn người ta. Mẹ sư cha con thằng Bá Kiến, con mụ vợ Bá Kiến trong làng Vũ Đại, còn ai, mụ ko dụ dỗ. Tôi cũng mất đời trai vì mụ, khổ lắm. Hồi đó còn thanh niên mới lớn, biết gì về lòng người đâu, rồi một lần lỡ bước ôm hận trăm năm. Tù tội, nhục nhã, ko dám nhìn tổ tiên. Các người tưởng tôi say sưa, rượu chè, rạch mặt, chửi làng chửi nước Chí tôi vui vẻ gì! Nhục lắm, buồn lắm, sao ko ai chửi lại tôi, Chí này thèm lắm, có đứa chỉ mặt, chửi tay đôi với mình. Mà cái làng Vũ Đại, toàn những kẻ kênh kiệu đáng ghét, nó coi Chí mỗ như chết rồi, tiếng chửi của mỗ giống như ruồi nhặng quanh làng. Chửi để kiếm người chửi lại, mỗ chỉ muốn có người nói chuyện cùng. Nhưng Mỗ còn may, xóm trên có con Nở, dở dở ương ương, thương đến Mỗ. Thế mà, bà cô già, bị ép ở giá của nó còn cấm nó qua lại với mỗ. Thực mỗ muốn đâm một phát chết luôn cả cái làng này. Chí Mỗ có phải người ở đây đâu, mà thực ra mỗ cũng ko biết mình sinh ra ở đâu nữa,...
Chí mỗ còn nhớ, cái lão già hiền lành nhất làng Vũ Đại, già mà người như que củi. Lão còn có con Vàng bầu bạn. Con lão bị vu tội nấu rượu lậu, bắt đi, ko biết sống hay chết. Lão Hạc tội lắm, già rồi, có làm gì đc đâu. Ăn khoai, củ chuối cầm hơi. Hôm lão bán con chó, hai chủ tớ nhà lão khóc. Nhìn tội lắm, ông giáo Thứ an ủi lão. Lão khóc càng lớn nữa. Chí mỗ định rủ Lão lập băng những người cùng khổ, rủ thêm con vợ của anh Dậu xóm dưới nữa( nói nhỏ, cả làng có biết con mẻ tên gì đâu, lấy tay Dậu, thì cứ gọi chị Dậu thôi). Con mẻ cũng khổ, chồng bệnh hoạn, ko làm ăn gì đc. Một thân một mình gánh cả gia đình, con mẻ khổ lắm, nhà nghèo, tiền đóng đinh, ko có, bọn chó còn bắt đóng cả tiền đinh của em chồng nữa. Đầu tiên, mẻ phải bán đàn chó của nhà, rồi bán cả con, rồi mang thân nuôi lão dê già bệnh hoạn. Khổ thiệt. Tổ sư chúng nó chứ, Chí mỗ uất cành hông. Một phát cho chết hết luôn. Mà hai người đó hiền quá, như Chí Mỗ đây, con giun xéo mãi cũng phải quằn nhé.
Cái Lão Hạc già nua thì ân hận chuyện lừa một con chó, sợ co độc tịch mịch, đi theo tổ tiên bằng một liều bả chó. Mỗ thấy thương Lão quá, tội Lão quá. Mỗ phải giết thôi, giết hết. Mỗ giết cha con Bá Kiến cho dân làng đỡ khổ. Tổ sư nó chứ, thế mà thiên hạ vẫn ko coi mỗ là con người. Mỗ hận quá, ko đc làm con người, mỗ đi làm quỷ để ám cả cái làng này, một nhát dao là xong chứ gì. Đến bây giờ. Tuy chết là đau đớn, đau lắm, không tin cứ lấy dao đâm bụng như mỗ đi, hoặc ăn một liều bả chó như Lão Hạc đi. Xem có đau hay ko. Mẹ nó chứ!
Giờ ngẫm lại, chỉ thương con mẻ Dậu. Có khi mẻ cũng muốn chết lắm đó. Mà chồng còn bệnh nằm đó, còn đứa con nhỏ phải lo. Mẻ cũng đành nuốt nhục mà sống thôi. Cuộc đời mẻ như đêm 30 ko có đèn vậy, cả con đường phía trước tăm tối mịt mù.
Mỗ và Lão Hạc chết là hết, là đi qua cuộc đời, ko còn lo lắng. Ah, mà thằng chí phởn con của mỗ, ầy, mọc thật vo trách nhiệm. Nhưng kệ mẹ nó đi, có con mẹ nó, có xã hội rồi. Chết là xong.
Cuối cùng thì mỗ cũng ko biết thế nào là khổ. Ai khổ nữa. Ko biết mẻ Dậu chịu đựng đi đến ngày nào, đời mẻ chưa có dấu chấm!
Tiên sư chúng nó chứ!

[QUOTE="Ti
khà khà ..câu nói nổi tiếng của Chí phèo "uống rượu mà không chửi..thì uổng rượu"...tôi có chứng kiến ngoài đời thật hiện nay..có một Chí phèo còn kinh dị hơn Chí của chị Dậu ngày ấy.. với Phá quân linh hỏa nhập mệnh và thân Cự môn kình đà..nhòm mà nhỏ cả dãi...
 

muonxem

New Member
Trong 3 người, Chí Phèo là sướng nhất, chẳng bị ai rằng buộc, thích làm gì thì làm. Tiếc là ko gặp đường tu, giá mẹ Chí ko vứt Chí ngoài lò gạch, mà vứt ở cổng chùa, thì biết đâu Chí chẳng đắc đạo!?
Lão Hạc cũng còn sướng. Ăn củ chuối, sung xanh, rau dại cho xong bữa, khổ thì 1 thân lão chịu, ko mắc mớ tới ai, vậy chẳng phải là sướng!?
Chị Dậu mới là khổ. Chị ở cảnh cùng cực, nếu 1 thân thì chị cũng như Chí phèo, lão Hạc, thế nào mà chẳng dc. Nhưng chị còn nặng gánh chồng, con. Mệt lắm cũng phải cố mà sống!
Vậy, khổ nhất trong 3 người phải là chị Dậu!
 

loicong

New Member
Trong 3 người, Chí Phèo là sướng nhất, chẳng bị ai rằng buộc, thích làm gì thì làm. Tiếc là ko gặp đường tu, giá mẹ Chí ko vứt Chí ngoài lò gạch, mà vứt ở cổng chùa, thì biết đâu Chí chẳng đắc đạo!?
Lão Hạc cũng còn sướng. Ăn củ chuối, sung xanh, rau dại cho xong bữa, khổ thì 1 thân lão chịu, ko mắc mớ tới ai, vậy chẳng phải là sướng!?
Chị Dậu mới là khổ. Chị ở cảnh cùng cực, nếu 1 thân thì chị cũng như Chí phèo, lão Hạc, thế nào mà chẳng dc. Nhưng chị còn nặng gánh chồng, con. Mệt lắm cũng phải cố mà sống!
Vậy, khổ nhất trong 3 người phải là chị Dậu!
Hay...tiếc là không biết tuổi mẹ của chị Dậu..nếu biết có thể dùng phép cổ có thể đoán được sự khổ ấy thuộc loại nào:
http://www.google.com/url?q=http://...ggUMAI&usg=AFQjCNG_A4TohZtVJaJos2N4W7LD8HV_CA
 

loicong

New Member
Bạn muonxem đã chốt được "chị Dậu" là người khổ nhất..rất đúng! Xin chúc mừng bạn!
Mời bạn muonxem đăng lá số, để loicong xem có thể giúp được gì!
Thaks
 

muonxem

New Member
Ý trời muốn em dc các bác xem số đây mà, vậy thôi em không khách khí. Bác Chí Vũ tiện đây có gì cũng mách bảo em luôn nhé!
Sinh nhật, âm lịch giờ Tí, 26-8-1985
MTk4NXwxMHw5fDF8MXxtdW9ueGVtfDF8NXwwfDF8MXwwfDB8MjN8MTB8MQ.png
 
Last edited by a moderator:

loicong

New Member
Bạn muonxem đặt câu hỏi ra nhóe!
Xin kính mời các bạn tieudao, chi vu và các bạn khác tham gia lá số của bạn muonxem cho xôm..khà khà
 

loicong

New Member
Mời Bác LoiCong đi tiên phong ạ, kakaka
Em rón rén đi sau thôi :oops:
Sách có câu: Thiên Đồng Dậu hãm cát hóa vinh hoa!
Trong đó:
"Thiên Đồng cực hãm ở Dậu (vì cung xung chiếu có Thái Âm hãm địa), nên theo lý cùng tắc biến nếu cát hóa lại biến thành kỳ cách, có thể tạo nên sự nghiệp huy hoàng.
Tuổi Bính Thiên Đồng ở Dậu (hãm) hoá Lộc, được Thiên Cơ ở Sửu (hãm) hoá Quyền tam hợp, thêm Thiên Việt cùng cung , Lộc Tồn ở Tỵ hội họp. Hết sức tốt đẹp.
Tuổi Đinh Thiên Đồng ở Dậu (hãm) hoá Quyền, được Thái Âm ở Mão (hãm) hoá Lộc xung chiếu, Thiên Cơ hóa Khoa ở Sửu (hãm) và Cự môn hóa Kỵ ở Tỵ (hãm) chiếu về, thêm Thiên Việt cùng cung. Chính cung hóa Quyền nên đắc cách Quyền Kỵ và gồm thâu cả tứ hóa. Tốt đẹp e còn hơn cả tuổi Bính ."

Vậy thì bạn muonxem có mệnh thân đồng cung, Thiên đồng cư Dậu tuổi Ất thì thế nào? Mời các vị tiền bối cùng trao đổi nghiệm lý lá số của bạn muonxem..đây là cách cục hay, rất đáng để ngâm cú!
Khà khà...
 

muonxem

New Member
Em xin hỏi có khi nào em dính hạn nặng, ví dụ tai nạn, tai biến tim mạch, kiện tụng, tù đày, ly hôn, vợ con gặp nạn,... Các bác xem dc tất thì tốt, ko thì chọn 1 trong các vấn đề em nêu ra. Cảm ơn tất cả mọi người.
 
đệ không cần xem số đâu. Nhưng mà thấy topic hay vì đệ đồng hương với nhà văn Nam Cao :D . Đệ văn hơi lủng củng, mong lão loicong thông cảm :D . Nếu lão loicong thấy hay thì hy vọng lão có hứng thú dạy đệ 1 môn huyền học sở đắc của lão :D
Cái khổ ở đây mà chủ topic muốn nói là gì ? Nó là khổ sở hay khổ tâm, hay cả 2 ?
Ta bàn 1 chút về vấn đề hạnh phúc và sung sướng.
Hạnh phúc là một trạng thái cảm xúc của con người khi được thỏa mãn một nhu cầu nào đó mang tính trừu tượng. Hạnh phúc là một cảm xúc bậc cao, được cho rằng chỉ có ở loài người, nó mang tính nhân bản sâu sắc và thường chịu tác động của lý trí.

Hạnh phúc, sung sướng là hai từ gần nghĩa, đều chỉ cảm giác thoải mái khi đạt được một giá trị, một mục đích, một kết quả... nhưng điểm khác nhau nằm ở tính hữu hình hay vô hình của giá trị, của mục đích, của kết quả đạt được đó. Chẳng hạn, tình yêu, sự thành công, sự nổi tiếng, sự yêu mến... mang lại hạnh phúc. Còn tiện nghi sinh hoạt, sự giàu có... mang lại sung sướng.
Một so sánh tương đối giữa hạnh phúc và sung sướng là hạnh phúc liên quan đến lý trí và sung sướng liên quan đến bản năng

Nhà triết học Heraclitus nói:
"Nếu thỏa mãn vật chất là hạnh phúc thì ta có thể xem con bò là hạnh phúc...

Từ quan điểm trên soi ngược lại về khổ. Khổ về vật chất, mà tốt về mặt tinh thần thì chưa thực sự là khổ.

Rồi vào truyện của nhà văn Nam Cao và Ngô Tất Tố.
Nói về vật chất, cả 3 đều thuộc loại tầng lớp vô sản, đáy của xã hội. Nên có thể quy chung cả 3 đều khổ về vật chất.

Xét về khía cạnh tinh thần.
Lão Hạc tinh thần thần thì tốt nhất trong cả 3. Lý do : Ông sống gần hết đời, nửa đời đầu cũng không đến nỗi khổ sở về vật chất. Đến lúc người con đi làm đồn điền cao su, ở cạnh vẫn có ông giáo và "cậu vàng" làm bạn tâm giao. Tuy lão tự ăn bả chó chết, nhưng mà lão còn biết được mặt người thân, vẫn có tâm nguyện khi chết , nhờ vả ông giáo trông giữ giùm tài sản chờ con về.

Chị Dậu, thời trẻ là người con gái có nhan sắc, gia đình trung lưu. khi lấy chồng thì chồng ốm yếu, tang sự nhiều, làm không đủ nuôi các con , phải bán con đi ở đợ, bán đàn chó mới đẻ . Sau này phải đi bán sữa cho ông quan. Tuy vậy nhưng chị vẫn biết con mình đi ở đợ vẫn sống, vẫn nhìn thấy nó lớn hàng ngày. Với nhiều người thấy con cái trưởng thành hàng ngày là 1 điều hạnh phúc. Đoạn cuối của câu truyện bỏ lửng, chị chạy đi trong đêm đen tối, đen như chính cuộc đời của chị vậy. Ai biết nửa đời sau chị sướng hay khổ. Biết đâu lại gặp được anh sáng của cách mạng, ánh sáng của Đảng . Học huyền học cũng rõ có đại vận lên voi thì cũng có đại vận xuống chó.

Chí Phèo, khổ nhất trong 3 người. Từ bé bị mẹ vứt vào cái lò gạch, được nhặt về nuôi. không biết mặt cha mẹ, không biết mặt người thân. Đi ở đợ từ bé. Vào tù thì bị đánh đập, ra tù thì đi ăn vạ lấy tiền mua rượu uống. 1 khi con người khổ tâm cùng cực, không có niềm vui sống thì họ lao đầu vào rượu để tìm niềm vui của cuộc sống . Chí cố làm thế, nhưng cũng không tìm được niềm vui. Rồi khi tình yêu bắt đầu nảy nở, thì anh đi tìm lương thiện và cũng chỉ được hưởng cái hạnh phúc của lương thiện trong vài phút. Trước khi chết Chí cũng không biết được rằng mình sắp được làm bố. Nếu Chí biết mình sắp được làm bố thì liệu Chí có hành động ngu xuẩn như vậy không ? Tác giả đã cố làm cho Chí phải tìm đến cái cảnh trạng chết chúa cũng băng hà, có phải là quá nhẫn tâm với Chí ?

Thương thay lão Chí Vũ :p
 
Last edited by a moderator:

muonxem

New Member
Có 3 dạng người mà cuộc đời được coi là hạnh phúc:
- Có được tất cả những thứ người khác có.
- Bằng lòng với những thứ họ có.
- Bỏ được tất cả những thứ họ có.
Ta mãi không có được những thứ người khác có. Ta cũng không bằng lòng với những thứ ta có. Ta cũng chẳng bỏ hết được những thứ ta có. Ta bất hạnh, ta bi kịch, chỉ là ta tự an ủi mình, những con người khác bất hạnh, bi kịch hơn ta.
(em nghĩ)
 

muonxem

New Member
Em xin hỏi có khi nào em dính hạn nặng, ví dụ tai nạn, tai biến tim mạch, kiện tụng, tù đày, ly hôn, vợ con gặp nạn,... Các bác xem dc tất thì tốt, ko thì chọn 1 trong các vấn đề em nêu ra. Cảm ơn tất cả mọi người.
Học hành, công việc em đã rất lận đận, bế tắc, đến nay vẫn lận đận, bế tắc. Nếu bác nào lỡ xem các vấn đề em hỏi rồi thì cứ cho em biết. Chưa xem thì cho em hỏi em có bị mất việc ko!? Chiều mai sếp phó tổng gọi em lên giải trình (lỗi do em chủ quan, vô trách nhiệm, dẫn tới suýt xảy ra sự cố)!!! Thanks!
 

Tiêu Dao

Thành viên chính thức
Học hành, công việc em đã rất lận đận, bế tắc, đến nay vẫn lận đận, bế tắc. Nếu bác nào lỡ xem các vấn đề em hỏi rồi thì cứ cho em biết. Chưa xem thì cho em hỏi em có bị mất việc ko!? Chiều mai sếp phó tổng gọi em lên giải trình (lỗi do em chủ quan, vô trách nhiệm, dẫn tới suýt xảy ra sự cố)!!! Thanks!
Anh nên thẳng thắn nhận lỗi, tránh đôi co, đổ lỗi. Có vậy thì sẽ được giơ cao đánh khẽ.
Công việc k đến nỗi mất, nhưng sẽ bị khiển trách, phạt, hoặc thuyên chuyển.

Mai có kết quả Anh báo lại cho Tiêu Dao nhé!
 

muonxem

New Member
Vâng, em ko đổ lỗi, mình làm mình chịu, rất thanh thản. Với lại, em trải qua nhiều lần vất vả, đã tạo thành 1 sự chai sạn. Cũng biết chấp nhận và ko lo lắng nhiều. Chiều tối mai em sẽ thông tin lại, cảm ơn bác.
 
Bên trên