Nguyên tắc công bằng

nguyengiadoan

Thành viên chính thức
Bướm thì khỏi nói rồi Boom đã có video dẫn chứng bên topic chia sẻ video công khai...

Với trường hợp có chim bay về cái này rất ít xảy ra và nếu có xảy ra thì theo boom biết là do có vong làm chức trách to "ở trên" lâu ngày mới về nhà... trường hợp này con cháu cần lưu ý trong việc cư xử và thờ cúng- những vong này thường rất nghiêm khắc. Đây là trường hợp chim bay thẳng cửa chính; Ngoài ra còn có thể có nhiều trường hợp khác hy vong bạn nào biết sẽ chia sẻ thêm, đây là trải nghiệm cá nhân mong mọi người không ném đá. Thanks !

P/s: Hơn My paradise 2 tuổi mà đã bao giờ được gọi là "anh đâu"... Smile !
Thế là anh boom hơn em cả 3 tuổi phải gọi là anh chắc rồi .
Con bạn My Paradise không biết là bạn đã từng nghe câu :
"Thương thay thân phận đàn bà
Hơn ba , năm tuổi vẫn là đàn em " hehe
Thực ra mình cũng muốn gọi bạn là chị lắm , nhưng khổ nỗi .Mình thích đi ngược lại lời đề nghị của người khác .người khác bảo làm mình nhất quyết không làm .Người khác bảo không làm , mình nhất quyết sẽ không làm :) Nói tóm lại , ai bảo mình làm gì mình sẽ ko làm .hihi

Nói vậy thôi chứ thích gọi là chị thì em gọi , em không phân biệt tuổi tác , ai thích làm anh , làm chị thì cứ làm .Em làm em cho nó sướng .Có gì khó khăn , hay thắc mắc gì muốn hỏi .Chắc các anh các chị cũng chẳng khó khăn gì với thằng em này đúng ko ?
"Mai chuyển khoản cho em vay vài chục triệu đi kinh doanh nhé " :)

Em xin kể 1 câu chuyện có thật 100% tại gia đình em .Lúc trước khi em khoảng 6 tuổi ,Lúc đó còn ở quê tức là tỉnh hà nam bây giờ , vào ngày mùng 2 tết có 1 con chim nhỏ nhắn xinh xinh bay vào cho nhà em . Lúc đó em còn nhỏ chẳng biết gì .Thấy con chim thì lại cứ bắt bố em bắt cho em chơi.Nói mãi bố em đi làm cái vợt để bắt .Nhưng sao mà bắt nổi , con chim cứ bay vòng quanh vòng quanh .Đến trưa thì nó bay đi mất .Vào khoảng 3h chiều , Không biết bát (em cũng không nhớ rõ là của ai , vì lúc đó còn nhỏ có biết đâu) Tự nhiên hóa dương , lửa cháy đùng đùng .Mẹ em sợ quá khấn , xin đài mãi không được rồi lại khấn lại xin đài .3 lần không được .Lúc đó nhà gỗ rồi lợp ngói .1 phần vì sợ cháy nhà , 1 phần vì sợ bát nhang nóng quá vỡ mất .Mẹ em đổ rượu vào , Khiếp nó cháy như kiểu ngọn đuốc .Mãi 1 lúc sau mẹ em chợt nhớ ra sáng nay bố em đinh bắt con chim , và khấn xin các cụ và hỏi có phải vì lý do đó nên bát nhang bị hóa không ? Nếu phải thì các cụ bỏ qua cho. Thì một lúc sau bát nhang hết cháy . Sự việc này diễn ra khoảng 2h đồng hồ .Nhưng hỡi ôi , khi bát nhang hết cháy nhìn vào trong bát nhang , chỉ cháy phần ngọn , còn phần gốc vẫn còn nguyên .Nhưng sao lại cháy được lâu thế không biết . Sau này em mới nghe mẹ em nói (ở Hà Nam thời đó có 1 bà "mẹ em gọi là bà , em phải gọi là cụ" Tên Tuyết .Người này rất giỏi , được ăn lộc .đang ở với chồng thì dọn ra ở riêng , ăn chay .Không chung bát đũa với chồng nữa .Ngủ cũng ko ngủ chung .Cụ ấy nói đâu trúng đấy , em còn nghe kể là cụ ấy biết trước cả giờ thăng nữa cơ .)đi đến nhà cụ tuyết xem thì .Cụ nhà em nói: Con chim đó là do cụ của em , cụ có chức sắc " Như em đã hỏi anh boom về chức sắc đó" về thăm con cháu .mà lại mang vợt bắt cụ , nên cụ làm như thế cho mà biết .
Hết rồi .

Nhắc tới lại nhớ tới việc bát nhang bị hóa, Có 2 trường hợp là hóa âm và hóa dương .Theo kinh nghiệm em thấy được .Là khi gặp trường hợp này gia đình không nên lo lắng , phải để ý xem việc hóa bát nhang này xảy ra thường xuyên không , xảy ra vào những ngày nào ,vào dịp nào.Giả dụ như ngày tết mà hóa âm là rất tốt , chứng tỏ tổ tiên đã về dự tết cùng con cháu , trong gia đình chuẩn bị có chuyện vui gì đó .Còn trường hợp mà người chết chưa được 100 ngày mà hóa bát nhang liên tục thì con cháu nên tự mình tụng niệm phật, tụng kinh , hồi hướng cho vong linh đó đừng có nghe thầy bà nào nói mang bùa đi yểm vào mộ nhé các anh các chị ,Đem bùa đi yểm vào mộ là rất bất hiếu (Theo em được biết thì là như vậy ).hix em chỉ có thể chia sẻ được như thế .Còn mọi chuyện khác em không dám nói thêm .Vì có nhiều chuyện biết nhưng không thể nói .:D
 
Last edited by a moderator:

My Paradise

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
"Thương thay thân phận đàn bà
Hơn ba , năm tuổi vẫn là đàn em "
Câu này chưa nghe bao giờ, chị chỉ biết là nhỏ hơn thì chỉ được gọi là em thôi, lớn hơn thì mới được là anh nhen! Nhiều tuổi mà vẫn gọi là em thì nghe cứ kiểu gì ấy, không thích. Chắc cũng có thể mình lạc loài.
Vậy là cũng được gọi là chị, thế mới ngoan chứ nhở. Là em thì tốt nhất là đừng để chị nghe thấy tiếng mày, tao, thằng nọ, con kia, không là từ mặt luôn. khờ khờ!
Việc bát hương bốc cháy, chị cũng từng biết, trong bà ngoại cũng từng xảy ra rùi.
Nhà anh họ chị (cái anh mà phải đi hầu đồng ấy), có một hôm đang thắp hương mà các đồng tiền trên ban thờ cứng rung rinh, rung rinh, cũng không phải là do gió đấu. Rùi sau đó, bà cô tổ nhập vào anh ấy, chạy xuống nhà bảo chị họ của chị̣ là mộ bị động, phải đi tìm.
Sau đó là vụ đi tìm mộ, đúng là bị động thật. Mặc dù mộ chưa bị chạm vào nhưng cũng sắp sửa bị mấy cái máy ủi nó sẽ san lấp. Năm nay, họ nội chị đang xúc tiến tìm mộ, nhờ thầy, rùi áp vong vào anh họ để đi tìm mộ, rùi chuyển mộ qua nơi khác. Qua đông chí này sẽ xây mộ.

Boom nhắc tới chim làm tớ nghĩ tới tổ chim nhà mình. Nhà tớ có nhiều sinh vật lạ lắm nha. Chim cũng có, không những có mà nó còn làm tổ nữa. Ở trước phòng thờ, có một cái lỗ nhỏ, nó làm tổ ở đấy. Chắc là đất lanh chim đậu nhỉ!
Thôi, thỏa theo nguyện vọng của Boom, cho tớ gọi nôt hôm nay là cậu tớ, từ mai gọi là anh. Thế này cho đỡ bị xốc. Khà khà, tự nhiên đổi xưng hô nghe không quen cho lắm. Hì hì! Đồng ý không Boom. Ai đồng ý thì hạ tay xuống!:)
 

luongthienxich

Lão làng
Lão còn nghe thiên hạ nói câu : "thương thay cái phận đàn ông - đến khi làm chồng mới được làm anh." Chắc câu này do chị em phụ nữ trả đũa cái câu kia. Nhưng mà khi yêu thì đàn ông đã được làm anh rồi.
 

greenfield09

Thành viên chính thức
Giúp người mà vấn đề như vậy bạn cần phải nói rõ hơn là trong vấn đề đồng cốt,cúng bái chứ nói chung chung như vậy khó hiểu quá
VD :học sinh lấy tiền để dành giúp ng nghèo,đồng ý là tiền của cha mẹ cho nhưng công đức,tấm lòng thì chắc chắn của bạn học sinh đó chứ ^^
 

My Paradise

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
Nghe được câu này của anh Xích mà mát hết cả ruột gan. Khì khì! Vậy là mình có đồng minh rùi. Đấy thấy chưa, tinh thần bất khuất của chị em phụ nữ để đòi lại công bằng, lẽ phải là đây mà. Khì khì!



Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

Đơn xin giải quyết khiếu nại về luật công bằng

Kinh gửi: Chủ topic lập ra cái bài viết gọi là “nguyên tắc công bằng” trên kia kìa.

Sau một thời gian tìm hiểu, tôi thấy thật là bất công cho giới chị em phụ nữ. Thật là vô lý! Tại sao khi yêu hay sau khi kết hôn thì dù ít tuổi hơn hay nhiều tuổi hơn thì đàn ông vẫn được gọi là anh. Vậy cái tiêu đề “nguyên tắc công bằng” của chủ topic phải lý giải sao đây (mở ngoặc, không biết chủ topic tên thật là gì nên gọi như vậy). Chị em phụ nữ luôn là người phải chịu nhiều thiệt thòi, vậy mà các đồng chí nam không hiểu cho gì hết trơn. Nếu đàn ông ngoan, sẽ được ăn kẹo, được cho đi chơi, đổi lại có mỗi việc thanh toán. Nếu đàn ông ngoan, sẽ được hưởng nhiều quyền lợi khác như: giặt tã, trông con, cho con bú, giặt quần áo, đi chợ, nội trợ, đổi lại vẫn được đi làm. Đề nghị chủ topic lý giải dùm để mọi người còn hiểu cái nguyên tắc công bằng này lập ra dựa trên điều gì, tại sao lại bị vi phạm như thế này mà giới chị em phụ nữ phải chịu mà không ai chịu lên tiếng như thế kia? Cũng may thay cũng có một vài người lên tiếng, bênh vực cho phái nữ (ví dụ anh Xích) nên theo tiếng gọi của con tim, giới nữ phải vùng lên để đòi lại công bằng, kính mong chủ topic thụ lý đơn và giải quyết theo luật định. Theo quyết định số 00, nghị định 01, điều 1, khoản a về cách xưng hô tôn trọng phái nữ của bộ luật bảo vệ quyền lợi bất khả xâm phạm phái nữ đã viết; được thông qua vào lúc gần 9 giờ, ngày 21 tháng 7 năm 2012 dương lịch.

Rất mong sự cổ vũ nhiệt tình của quý độc giả, đả đảo cái sự bất công bằng kia để chị em phụ nữ được làm chị. Khì khì! Đồng kính mong chủ top giải quyết trên nguyên tắc công bằng đã được nêu tại quyết định trên. Khì khì!
Có điều gì sơ xuất xin được thông cảm. Xin chân thành cảm ơn, không có phần hậu tạ sau đâu nhá.

Hà Nội, ngày 21 tháng 7 năm 2012 dương lịchKí tên
My Paradise


Note: giadoan tên là gì vậy, là Doan, hay Doãn, hay Đoan, hay Đoàn, hay Đoán, hay Đoản vậy. Chị đoán chắc tên là Đoán rùi hả? Gia Đoán. Nghe không hay cho lắm nhể. Gia Đoán là Đoán Gia, Đoán Gia là ………….Đoán Già! Vậy là Đoán Già Đoán Non. Khì khì, cái tên này thì hay rùi. Không phải tranh cãi.
 

Tịnh Lạc

Thành viên chính thức
À, giadoan cho chị hỏi một câu, điểm đạo là như thế nào vậy?

Xin mạn phép trả lời : Điểm đạo là gì?
Lễ Điểm đạo là lễ cầu nguyện xin được quy y siêu hình với Trời Phật, là bước đầu nộp đơn xin nhập học, như trong
Mật tông của Thiên đình
có viết:
Khi hành giả được điểm đạo và có ấn chứng siêu hình là đã quy y với Trời Phật, có nghĩa là được ghi danh nhập đạo và được học đạo thẳng với Thiên Đình (Bộ Giáo Dục) và hằng ha sa số chư Phật mười phương (các Giáo sư trực thuộc Bộ Giáo Dục), học Kinh Vô Tự là những thần khải về nguyên lý siêu hình từ chư Phật và thánh thần. Hành giả sau khi được điểm đạo là có một vị Phật của Thiên Đình chịu trách nhiệm chăm lo cho mình về đời và đạo, vị Phật đó sẽ tùy theo duyên căn của hành giả mà gởi các Thánh, Thần đi theo để độ hộ và dạy dỗ đệ tử cho đến khi thành Phật quả (tốt nghiệp ra trường, hay đắc đạo). Việc này cũng giống như học trò đi học, ngoài có một vị thầy chủ nhiệm còn có nhiều giáo sư khác dạy đủ các môn.
Điểm đạo chỉ là buổi lễ nhập môn vào lớp học, từ đó đệ tử phải nỗ lực học đạo thì mới đắc quả chứ không thể ỷ lại có vị Phật sau lưng độ cho mình rồi thì không cần học. Không học thì không thể tốt nghiệp ra trường, dù cho có Phật độ, nhưng Phật cũng không thể giúp người không chịu học.

 

Tịnh Lạc

Thành viên chính thức
VD :học sinh lấy tiền để dành giúp ng nghèo,đồng ý là tiền của cha mẹ cho nhưng công đức,tấm lòng thì chắc chắn của bạn học sinh đó chứ ^^

Tiền để dành ( do được cha mẹ cho- nghĩa là thuộc quyền sở hữu của em học sinh đó) do tích góp được mà cho người nghèo, giúp họ được đôi chút thì tất nhiên công lao đó thuộc về cậu học trò, dù việc làm này nhỏ thôi. Không trái với Nguyên tắc công bằng.
Những ai (thầy bà, đồng cốt ) mà ko có nhiều công đức ( ko tiền ) mà lại đi xin xỏ Thánh Thần hay cúng vái , cầu xin dùm giúp cho người khác thì tất nhiên là đứng ra bảo lãnh người ta. Lúc đó Thánh thần sẽ cho Thầy bà đó vay một ít công đức để giúp cho thân chủ, lúc này thì việc rối ren của thân chủ được hết và khen là thầy cao tay ấn . Nhưng có nợ thì phải trả, Thầy bà sẽ là người trả dùm cái món nợ đó cho thân chủ, vì thế cuối đời hiếm có thầy bà nào mà sống tốt lắm.
 

My Paradise

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
Không biết phải xưng hô thế nào cho phải. Vậy cháu gọi bằng Thầy.
Vào trang vutruhuyenbi.com đọc các bài trên diễn đàn, giờ cháu vẫn còn thấy lạnh cả người vì.........sợ, dù là các câu chuyện của người khác nhưng đọc mà sao thấy sợ rợn rợn ấy. Huhu! Chẳng may lúc nào đó gặp phải ma thì biết làm thế nào ạ!
 

Tịnh Lạc

Thành viên chính thức
Chẳng may lúc nào đó gặp phải ma thì biết làm thế nào ạ!
Đầu tiên có lẽ phải hơi hết hồn, khiếp vía. Nếu con "ma" còn đó thì tỉnh hồn lại, lén dòm coi nó ra sao, đi lại như thế nào. Nếu nó còn đó nữa, hay di chuyển hoặc nói chuyện với mình thì khai thác thông tin từ thế giới vô hình đại loại như :
Tại sao chết? Vì sao vào được nơi đây? muốn gì? xem mình có mắc nợ gì với nó không? cõi giới khi chết ra sao?
Không phải ai muốn là cũng được gặp "ma" đâu.
 

My Paradise

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
Ui, chắc lúc đó phải chùm kín chăn, tìm chỗ nào đó để lấp mất Thầy ạ! Không biết còn tinh tấn để hỏi mấy câu đó không ấy ạ! Cháu chưa gặp ma bao giờ, cũng hay sợ ma. Từ khi đọc kinh Phật thì đỡ sợ hơn, nhưng giờ đọc lại các câu chuyện kia, lại thấy sợ sơ, bắt đầu thấy vừa nóng vừa lạnh rùi Thầy ơị. Huhu, bây giờ phải ngủ một mình.
 

TonHanhGia

Super Moderator
dạo này hình như trang vutruhuyenbi đang xâm lược web mình heeeeeeeeee
theo như cái nguyên tắc công bằng này thì người nào đắc đạo cũng nên tự tu 1 mình, còn người khác thì sống chết mặc bay
 

My Paradise

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
Không khéo, sau dịp này cháu đi tu mất thầy ạ! Bạn cháu bảo sau này học xong cao học chắc cháu đi tu mất. Lát nữa, trước khi đi ngủ phải đọc Kinh Lăng Nghiêm cho đỡ sợ mất.
Đã bảo không đọc nữa, lại còn cố đọc, bây giờ thì thần hồn át thần tính rùi thầy ạ!
 

My Paradise

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
dạo này hình như trang vutruhuyenbi đang xâm lược web mình heeeeeeeeee
theo như cái nguyên tắc công bằng này thì người nào đắc đạo cũng nên tự tu 1 mình, còn người khác thì sống chết mặc bay
Anh Tôn nói vậy là có vẻ hơi khiêm gượng rù̀i. Tu đâu phải chỉ là để cho riêng mình, người tu hành phải nghĩ tới cả cái lợi ích chung, giúp cho người khác hiểu đạo, sống lương thiện, cùng xây dựng thế giới tốt đẹp, chứ còn người nào tu mà không nghĩ tới người khác thì dù tu hàng trăm, hàng nghìn năm cũng chẳng đắc đạo được. Giống như Đức Phật Thích Ca vậy. Bỏ vợ đẹp, con thơ, bỏ ngôi vị Thái Tử để rồi chứng quả, trở thành vị Phật từ bi, ai ai cũng biết đến, ai ai cũng muốn tu theo người. Câu cú của em nó không được hay lắm, thế nên sai sót gì mong anh và mọi người bỏ qua nhé!
 

TonHanhGia

Super Moderator
Đọc thử đi em, e có sợ k

Một trong những quan ngự y cửa Đức Thành Thái là người đất Quảng Nam. Khi nhà vua bị truất phế vào mùa thu năm 1907, ông cũng từ quan, về quê nhà sống với nghề hốt thuốc.

Bà cố tôi, một trong những người hiếm hoi trong dòng họ sống vượt qua cái ngưỡng tuổi một trăm năm vẫn thường kể rằng ông ưa nhắc đến đức tính thương dân, gần dân của nhà vua mà chính ông luôn lấy đó làm gương.

Từ ngày trở lại quê nhà, với tài năng thật sự và danh tiếng ngự y, không lúc nào ông được rảnh rỗi. Người bệnh tìm đến với ông đủ mọi thành phần và không chỉ giới hạn trong tỉnh Quảng Nam dù rằng đôi khi họ phải vượt đèo Hải Vân ở phía bắc và đèo Cả ở hướng ngược lại.

Đến với ông, đông nhất vẫn là những người nghèo vì không như những danh y khác, ông luôn lấy y đức làm đầu nên thường là ông chữa bệnh gần như miễn phí cho những người khốn khó.

Thế nhưng, dù là một danh y, rồi đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp và danh vọng là được vời vào triều, đứng trong hàng ngũ của các vị ngự y trong Thái y viện, nơi đã giúp ông hoàn thiện thêm kiến thức và y thuật của mình, ngài “cựu ngự y” ấy nhiều khi vẫn cảm thấy bất lực trước cái nghiệt ngã của nghề nghiệp.

Ngay cả khi trong triều, hay khi đã về cùng những kẻ thứ dân, mỗi lần nhìn thấy tử thần cướp trên tay mình một sinh mệnh là ông đau đớn đến mất ăn, mất ngủ. Thời ấy, ai bất hạnh vướng vào “tứ chứng nan y” thì kể như chỉ còn đợi thần chết đến, thế nhưng ngoài bốn chứng bệnh mà bất cứ thầy thuốc nào cũng phải bó tay ấy, ông còn luôn làm kẻ chiến bại trước một căn bệnh hiểm nghèo khác: bệnh điên!

Thoạt tiên, với uy tín cộng với lòng nhân hậu của ông, người nhà vẫn thường đem đến cho ông chữa trước, và chỉ khi ông “chạy” thì họ mới phải tìm đến các pháp sư, các thầy phù thủy, nơi mà tiền chữa trị đôi khi cao bằng cả một đời làm thuê.

Tại sao các thầy pháp, thầy mo kia có thể chữa khỏi chứng điên mà ta thì không? Có những kẻ như “thầy” Tám Khủng làng bên, vô học, thời trai trẻ chỉ biết đi ăn trộm rồi bị dân làng đánh đến bể đầu, xấu hổ bỏ làng đi biệt tích hàng mười năm, lại đùng một cái trở về xưng là pháp sư, học nghề tận vùng Thất Sơn huyền bí. Và để chứng minh một cách hùng hồn cho danh xưng ấy, thầy Tám đã lập tức chữa khỏi hàng loạt bệnh điên đã đến thời kỳ mà mọi ông thầy khác đều bó tay! Tại sao lại là như vậy? tại sao?

Những câu hỏi ấy dày vò ông. Những câu hỏi làm ông đau xót và có phần nhục nhã. Những câu hỏi đúc dần trong lòng ông một quyết tâm: Phải học để biết cách chữa bệnh điên! Phải học để mà có thể đánh đuổi, trục xuất những con ác quỉ ra khỏi cuộc sống, trả lại linh hồn cho những người lương thiện.

Nhưng học ai? Một quan ngự y xuất thân là một nhà nho, một “chơn quân tử” như ông tất nhiên là không thể cầu cạnh những thầy bùa, thầy pháp vô đạo đức, tham lam và chữ nhất cắn đôi còn chưa hiểu kia! Ông quyết tâm đi theo hướng của mình. Cuối những năm ông làm ngự y, triều đình đã xảy ra một biến cố mà mọi sĩ phu đều biết. Lúc ấy, nhằm tạo ra lý do để truất phế nhà vua có tư tưởng tiến bộ và chống lại chế độ bảo hộ của người Pháp, viên khâm sứ Lê-vec-cơ đã phao tin Đức Thành Thái bị điên. Vậy là chúng giam nhà vua vào điện Càn Thành, đồng thời để che mắt những người nghi ngờ, Hội Đồng Phụ Chính đã ra lệnh cho Thái Y Viện huy động mọi nguồn nhân sự và tài liệu liên quan đến bệnh điên về, nhằm chữa trị cho nhà vua.

Câu chuyện “làm trò” ấy rồi ai cũng biết, nhưng những tài liệu y thuật cổ kim nhằm trị chứng bệnh kia thì vẫn còn được tàng trữ tại Thái Y Viện.
Thế là ông được trở lại kinh đô, nơi vẫn đang cuồn cuộn những đợt sóng ngầm giữa những âm mưu chính trị. Gạt mọi chuyện ngoài tai và dựa vào sự quen biết cũ, ông lao vào mục đích của mình. Tàng thư của triều đình, tàng thư của các danh y chốn kinh thành, hoặc bất cứ đâu nếu được phép của ông tìm đến ngay xin tham khảo. Tấm lòng và sự bền chí ấy rốt cuộc đã được đền bù, ông đã tìm ra được công thức pha chế thuốc chữa bệnh điên hiệu nghiệm nhất!

Thế nhưng thành phần của phương thuốc ấy lại là một thách thức không kém khó khăn. Đó là một hỗn hợp đặc biệt gồm các nguyên liệu lạ lùng và hiếm hoi, mà khó nhất là phải tìm cách kiếm cho được một Thiên Linh Cái (sọ của những con gái đồng trinh bị trời đánh) và những phương thuật luyện đan nghiêm ngặt khác!

Nhưng bằng một ý chí đã thành đá, cộng với một sự cố gắng liên tục, bền bỉ, cuối cùng ông cũng vượt qua được mọi cản ngại để luyện xong phương thuốc trên.
Người bệnh đầu tiên của ông là một anh lực điền, tuổi ngoài ba mươi. Anh ta bị ma Thần Vòng bắt vì dám dành lấy từ bàn tay của loài ma nổi tiếng hung ác này một sinh mạng, đó là khi anh dứt dây cứu một thiếu phụ hàng xóm giận chồng đi thắt cổ. Gia đình bệnh nhân đã đem anh ta đến nhờ thầy Tám Khủng nhưng đành phải đem về chờ chết vì ông ta đòi công chữa bệnh quá cao mà phải trả trước! Thế nhưng anh lực điền ấy không chết một cách dễ dàng, những cơn điên đã biến anh thành một con quỷ dữ, sẵn sàng bứt dây trói, chạy khắp làng và gặp ai cũng nhào tới đánh đập, cắn xé làm mọi người cực kỳ kinh hãi.

Bệnh nhân được khiêng đến nhà quan ngự y – những người dân vẫn cứ gọi một cách kính trọng như vậy dù ông đã thôi việc – trong tình trạng cuồng loạn. Anh ta bị trói chặt bằng những sợi thừng to nhưng miệng thì sùi bọt mép và luôn gầm gừ, rú rít bằng những âm thanh không phải của con người.

Vị danh y hồi hộp đem thử nghiệm ngay phương thuốc của mình và điều kỳ diệu đã xảy ra ngay tức khắc. Sau khi được cạy miệng cho uống thứ nước có màu đỏ nhạt, một dung dịch giữa nước giếng khơi và thuốc, người bệnh dần dần ngủ yên. Trong ba ngày tiếp theo bệnh nhân được cho uống liên tục mỗi ngày một lần và đi đến khỏi hẳn. Vậy là con ma Thần Vòng đã bị trục xuất! Thuốc đã hiệu nghiệm rồi!
Tất cả mọi người đều vui mừng khôn tả, mà mừng nhất có lẽ là vị danh y hiền đức. Thế là từ đây ông đã yên tâm. Từ đây những người không may bị quỷ ám sẽ có ông ra tay trừng trị và trục xuất chúng! Bọn thầy pháp, thầy mo kia sẽ chẳng còn dịp để lên mặt coi thường ông và tính giá cắt cổ với người nghèo!

Khi được đám đệ tử thuật lại câu chuyện chữa bệnh thần kỳ của vị danh y, thầy Tám Khủng cười khà khà:
-Lão ấy đã tự rước họa vào thân rồi! Thật là đáng đời mà cũng thật tội nghiệp!

Rồi lão nói tiếp, vẻ đắc ý:
-Đối đầu với quỉ thần không phải là chuyện của bọn xuất thân mũ cao áo dài. Ta đây, mười năm lăn lộn chốn sơn thâm cùng cốc để học đạo. Bảo bối, pháp thuật đủ đầy. Có thể kêu gió, hú mây, dưới tay lại hàng vạn âm binh mà đôi khi còn phải tránh mặt Ma Vương, huống hồ gì lão ấy chỉ biết trông cậy vào chữ nghĩa của bọn hủ nho. Để rồi bây coi. Thật tội nghiệp! Thật tội nghiệp!

Tin quan ngự y chữa bệnh điên lan nhanh như chớp. Người dân cảm thấy an tâm hơn vì từ nay bên cạnh họ đã có một vị thánh nhân sẵn sàng cứu giúp. Nhưng rồi tai họa đã đổ ập vào gia đình vị thánh ấy không lâu...

Một buổi chiều, sau khi đi thăm bệnh cho một bệnh nhân già yếu, vị danh y ngồi võng trở về (thời ấy ở vùng núi, phương tiện đi lại khó khăn, những người có tiền, có địa vị thường đi võng). Vừa đến đầu làng, ông đã nhận được tin sét đánh. Cô con gái đầu của ông, vừa đến tuổi cập kê, tự dưng đang ngồi trong nhà thì ngã lăn ra chết! Ông về đến nhà thì đã quá muộn và chỉ còn cách an ủi bà vợ đang lăn gào, khóc lóc vì quá đau thương!

Tai họa không làm ông nản lòng, trái lại ông còn bỏ nhiều thời gian hơn cho những người bất hạnh. Ông vẫn không từ nan một khó khăn nào, vẫn sẵn sàng ngồi võng đến một làng xa chữa bệnh cho những người già yếu không đi được.

Người bệnh điên thứ hai ông chữa là một cô gái trẻ. Một hôm đi tát nước ruộng cô gái trông thấy một bầy vịt. Ngỡ làvịt của ai bị lạc cô liền lùa giúp về làng. Thế nhưng, khi lùa ngang qua miếu cô hồn, nơi người thiếu phụ thắt cổ rồi được cứu sống trước đây, bầy vịt biến mất còn cô gái vừa về đến nhà thì phát bệnh điên. Bệnh nhân không nguy hiểm như anh lực điền nhưng thật đáng thương vì thường trốn khỏi nhà đi lang thang, lúc khóc lúc cười và lại bứt xé hết quần áo phơi bày tấm thân trinh nữ trước mắt mọi người.

Cũng chỉ với ba liều thuốc uống trong ba ngày, vị danh y đã trục xuất được ngay con qủy trong những cô gái và từ chối không nhận lễ vật, tiền bạc của gia đình nạn nhân, một gia đình cũng rất nghèo, đem đến. Ông vẫn bình thản trước danh tiếng ngày càng vang dội của bản thân và tiếp tục sống giản dị, hết lòng với những người nghèo như vẫn từng đã sống.

Nhưng tai họa thứ hai lại tới. Lần này là nhắm vào cậu con trai thứ của ông. Cũng từ một lần ông đi chữa bệnh xa. Cũng là một cái chết bất đắc kỳ tử bí ẩn!
Ông già đi nhanh chóng. Đôi vai gầy sụp xuống và đôi mắt u buồn hẳn nhưng vẫn lao vào công việc của mình như thể ông muốn mượn công việc để quên đi bao bất hạnh vừa rồi!

Người dân đã yêu quí ông giờ càng yêu quí hơn vì nỗi đau mất mát của ông cũng gần như của họ. Trả tiền bạc, lễ vật hậu quá ông không nhận thì họ lén lút đến cửa sau năn nỉ vợ ông nhận giùm. Còn mỗi khi cần nhờ vả hay gặp ông ngoài đường, mọi người dân đều lễ phép vái chào “quan” với lòng kính trọng.

Mấy tháng lại trôi qua. Nỗi đau dường như đã vơi bớt phần nào. Rồi ông lại nhận chữa cho một người điên khác. Lần này là một phụ nữ đã có chồng và ba đứa con. Căn bệnh tự nhiên bộc phát không rõ lý do nhưng triệu trứng điên thì rõ rệt. Gào thét, chửi bới, khóc cười... và mang một sức mạnh khác thường. Chị ta có thể ném một cái cối đá xa hàng thước, điều mà ngay cả người đàn ông mạnh nhất làng cũng không làm nổi.
Người chồng phải tự tay đóng một chiếc cũi nhốt vợ vào đó và nhờ đến bốn người khiêng đến nhà quan ngự y. Dân chúng đến xem chật cả cái sân rộng nhà ông. Tự tin và bình thản, vị danh y lại đem thuốc quí ra mài và sai người múc nước giếng khơi hòa vào. Một lần nữa chất nước màu đỏ nhạt lại linh nghiệm trước sự thán phục của mọi người. Người phụ nữ lại được trả về với chồng, với con như chính con người chị trước kia. Nhưng cũng một lần nữa gia đình lãnh tai họa thứ ba. Cũng như lần trước, cô con gái thứ ba mới mười hai tuổi, trong khi rửa chén ngoài cầu ao đã rơi xuống và bị chết đuối. Khi gia đình phát hiện thì cô con gái bất hạnh chỉ còn là cái xác không hồn!

Tang tóc bao trùm lên cả làng. Mắt mọi người đều rơm rớm lệ. Không một cuộc vui nào được tổ chức trong giới người nghèo suốt những tháng sau đó. Thậm chí người ta không dám cười lớn với nhau vì sợ như thế là xúc phạm đến nỗi đau thương quá lớn của gia đình ông.

Lần này, ông nằm liệt suốt cả tuần mới gượng lên được và cả tháng trời gần như mất ngủ. Tại sao những đứa con ta lại chết sau khi ta vừa chữa khỏi cho một người điên? Tại sao đó đều là những cái chết bất đắc kỳ tử và nằm ngoài sự kiểm soát của ta?

Những câu hỏi ấy hiện lên ám ảnh ông dữ dội. Không phải câu nói của pháp sư Tám Khủng không đến tai ông. Nó cũng đang làm ông suy nghĩ. Vợ ông, người đàn bà suốt đời tuân phục chồng giờ cũng năn nỉ ông thôi chữa bệnh điên. “Ông mà còn động đến quỉ thần thì gia đình mình còn nhận bao nhiêu là khốc hại!” – Bà nói vậy nhưng ông gạt đi. Ông cho rằng những bất hạnh kia chỉ là ngẫu nhiên dù chính ông cũng đang phân vân, không biết đâu là lời giải đáp!

Lại nhiều tháng trôi qua, nhưng nỗi đau đã không nguôi ngoai trong tâm hồn bắt đầu rời rã của ông. Ông vẫn hốt thuốc, chữa bệnh bằng tất cả lương tâm của một lương người nhưng đã bắt đầu thấy mệt mỏi. Rồi một hôm, có cả một gia đình từ một làng xa vượt đèo tìm đến ông. Con trai họ, cháu đích tôn của một dòng tộc lớn, đang chờ chết vì bệnh điên. Họ đã cho rước mọi thầy phù thủy, pháp sư trong vùng nhưng các vị này đều bó tay vì không đủ sức để đuổi con quỷ kia. Nghe danh quan cựu ngự y, lại biết quan là người nhân đức, họ kéo cả gia đình gồm cha, mẹ, chị và cả ông bà người bệnh, vượt đường xa khẩn khoản đến xin ông ra tay tế độ!

Vị danh y do dự. Đường khá xa. Hay là ta viện cớ này mà từ chối? Nhưng rồi trước những giọt nước mắt, trước sự năn nỉ lạy lục của họ suốt một đêm dài, lòng ông chùng lại. Gia đình bệnh nhân mừng rỡ như vừa sống lại. Họ vội mướn ngay một chiếc võng điều và hai người phu lực lưỡng.
-Ông! Bà vợ già nghẹn ngào khi thấy chồng lại soạn đồ đạc – Nhà mình chỉ còn mỗi một thằng Út. Lỡ mà...

Bà không dám nói hết câu, chỉ òa lên khóc. Ông nhìn vợ, cảm thấy thương bà hơn, nhưng ông cũng gắng nói cứng:
-Tất cả là do số trời. Tôi không tin chuyện chữa bệnh của tôi dính líu gì đến sinh mạng của mấy đứa con mình. Bà an tâm, thằng Út là cả cuộc đời tôi. Tôi sẽ bảo vệ nó. Ở nhà bà nhớ coi chừng con cẩn thận. Nhớ chỉ cho phép nó rời khỏi nhà khi tôi đã về!

Rất đông người làng tiễn ông như một chuyến đi xa và lòng ông ấm lại. Chiếc võng khuất dần ở một đường rẽ trước khi lên đèo.
Nghe tin quan ngự y đến tận nơi chữa bệnh, những người trong làng bệnh nhân cũng xúm đen, xúm đỏ ngóng chờ. Sáng sớm ra đi thì gần trưa mới đến. Người ta lễ phép tránh xa, xì xào bàn tán khi võng ông đi qua. Một bờ tường cao bằng đá chạy dài chứng tỏ chủ nhân là một cự phú. Chiếc võng đã đi đến ngõ và vừa lúc ấy tiếng huyên náo nổi lên. Bệnh nhân, bằng một sức mạnh kì bí, đã vùng dậy, vượt qua cơn ngoắc ngoải của mình, đang vùng chạy ra đón đầu võng. Cả gia đình bệnh nhân cùng về sau ông hốt hoảng, họ níu võng thưa:

-Bẩm quan, con trai tôi đó. Không hiểu sao nó lại ra được đến đây? Xin ngài cản lại giùm. Xin ngài rủ lòng thương!

Vị danh y bước nhanh ra khỏi võng. Ông chưa từng thấy người điên nào lại tỉnh táo đến vậy. Hắn hoàn toàn mạnh khỏe khi bước đến gần ông. Và trước sự kinh ngạc của hàng trăm con người, hắn vái chào ông thật lễ phép. Rồi hằn nói bằng một giọng mà những người từng biết hắn nhận ra ngay đó là giọng của một người xa lạ:

-Bẩm ngài ngự y. Tôi xin được phép hỏi ngài vài điều trước khi ngài bước vào căn nhà này?

-Ngươi cứ nói! Vị danh y từ tốn.

-Bẩm ngài. Tôi chưa hề quen biết ngài, chúng ta cũng không thù oán gì nhau, vì thế tôi muốn hỏi tại sao từ cả năm nay hễ tôi đi đến đâu là ngài theo đến đó? Tại sao tôi không muốn quấy phá gì ngài mà ngài lại theo đuổi quấy phá mãi tôi?

Giọng anh ta thật thống thiết. Vị danh y bàng hoàng. Ông chăm chú nhìn người bệnh. Hắn nói rất tỉnh táo và khôn ngoan. Ngôn ngữ ấy dứt khoát không phải là của chàng trai điên này!

-Ta là thầy thuốc. Ta có nhiệm vụ chữa bệnh cho bất cứ ai cần đến ta! Ông trả lời cứng rắn.

-Nhưng đây là công việc của tôi! Cuộc sống của tôi. Tôi không cần thầy phải nhúng tay vào! Người bệnh gào lên. Tất cả mọi người đều bất động khi chứng kiến cái cảnh có một không hai trong đời họ.

Vị danh y vẫn ôn tồn nhưng cương quyết:
-Công việc của ta là cứu người. Ma quỷ cũng là một chứng bệnh mà ta thấy cần phải tống khứ cho kỳ hết!

Một tiếng cười lạnh vang lên:
-Nhưng thầy sẽ không bao giờ làm được điều ấy. Mọi sự đều có nhân quả của nó. Thầy quên rồi sao. Khi thầy trục xuất tôi ra khỏi người đầu tiên tôi đã phải xin thầy cô Cả để bù trừ. Rồi đến cậu Hai, cô Ba, tương ứng với số lần mà thầy đã đánh đuổi tôi.

-Ngươi... ngươi... Vị danh y lắp bắp. Ông lạnh toát cả người. Vậy là đã rõ. Những tai họa kia không hề là ngẫu nhiên.

-Phải! Giọng nói lạnh lẽo ấy lại tiếp tục – Tất cả đều từ một tay tôi. Và giờ xin nói để thầy hay. Nếu lần này mà thầy cũng vẫn không thương thì... thì nhà thầy vẫn còn cậu Út. Phải, nếu mà thầy vẫn không thương thì tôi xin mạn phép thầy!

Vị danh y đứng chết lặng hồi lâu. Người bệnh cũng khoanh tay đứng bên ông. Xung quanh, thân nhân và dân làng cũng bất động... Chợt ông như sực tỉnh. Ông quay ngoắt lại, bước về phía gia đình người bệnh. Ông nói mà nước mắt rơi ra:
-Hãy thứ lỗi cho tôi. Gia đình nên mời một pháp sư khác có pháp thuật cao cường, vừa có khả năng đuổi quỷ vừa bảo vệ được mình mới mong trục xuất con quỷ dữ này. Còn tôi, tôi đã không thể.

Ông leo trở lên võng và bảo hai người phu khiêng ngược ra. Dân làng dãn ra cho ông đi. Họ không nói gì. Họ hiểu ông không đủ sức. Họ biết rằng sự hy sinh nào cũng có giới hạn. Ông đã bước đến cái giới hạn cuối cùng.

Về đến làng, vị danh y đem chôn cái đã gấm đựng thuốc xuống một nơi bí mật. Kể từ ngày ấy, ông chỉ chữa bệnh thường và vài năm sau thì mất.
 

nguyengiadoan

Thành viên chính thức
Nghe được câu này của anh Xích mà mát hết cả ruột gan. Khì khì! Vậy là mình có đồng minh rùi. Đấy thấy chưa, tinh thần bất khuất của chị em phụ nữ để đòi lại công bằng, lẽ phải là đây mà. Khì khì!



Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

Đơn xin giải quyết khiếu nại về luật công bằng

Kinh gửi: Chủ topic lập ra cái bài viết gọi là “nguyên tắc công bằng” trên kia kìa.

Sau một thời gian tìm hiểu, tôi thấy thật là bất công cho giới chị em phụ nữ. Thật là vô lý! Tại sao khi yêu hay sau khi kết hôn thì dù ít tuổi hơn hay nhiều tuổi hơn thì đàn ông vẫn được gọi là anh. Vậy cái tiêu đề “nguyên tắc công bằng” của chủ topic phải lý giải sao đây (mở ngoặc, không biết chủ topic tên thật là gì nên gọi như vậy). Chị em phụ nữ luôn là người phải chịu nhiều thiệt thòi, vậy mà các đồng chí nam không hiểu cho gì hết trơn. Nếu đàn ông ngoan, sẽ được ăn kẹo, được cho đi chơi, đổi lại có mỗi việc thanh toán. Nếu đàn ông ngoan, sẽ được hưởng nhiều quyền lợi khác như: giặt tã, trông con, cho con bú, giặt quần áo, đi chợ, nội trợ, đổi lại vẫn được đi làm. Đề nghị chủ topic lý giải dùm để mọi người còn hiểu cái nguyên tắc công bằng này lập ra dựa trên điều gì, tại sao lại bị vi phạm như thế này mà giới chị em phụ nữ phải chịu mà không ai chịu lên tiếng như thế kia? Cũng may thay cũng có một vài người lên tiếng, bênh vực cho phái nữ (ví dụ anh Xích) nên theo tiếng gọi của con tim, giới nữ phải vùng lên để đòi lại công bằng, kính mong chủ topic thụ lý đơn và giải quyết theo luật định. Theo quyết định số 00, nghị định 01, điều 1, khoản a về cách xưng hô tôn trọng phái nữ của bộ luật bảo vệ quyền lợi bất khả xâm phạm phái nữ đã viết; được thông qua vào lúc gần 9 giờ, ngày 21 tháng 7 năm 2012 dương lịch.

Rất mong sự cổ vũ nhiệt tình của quý độc giả, đả đảo cái sự bất công bằng kia để chị em phụ nữ được làm chị. Khì khì! Đồng kính mong chủ top giải quyết trên nguyên tắc công bằng đã được nêu tại quyết định trên. Khì khì!
Có điều gì sơ xuất xin được thông cảm. Xin chân thành cảm ơn, không có phần hậu tạ sau đâu nhá.

Hà Nội, ngày 21 tháng 7 năm 2012 dương lịchKí tên
My Paradise


Note: giadoan tên là gì vậy, là Doan, hay Doãn, hay Đoan, hay Đoàn, hay Đoán, hay Đoản vậy. Chị đoán chắc tên là Đoán rùi hả? Gia Đoán. Nghe không hay cho lắm nhể. Gia Đoán là Đoán Gia, Đoán Gia là ………….Đoán Già! Vậy là Đoán Già Đoán Non. Khì khì, cái tên này thì hay rùi. Không phải tranh cãi.


Hixx Thương thay cho anh xích,
Khì khì! Vậy là mình có đồng minh rùi.
Sao lại để thế này hả anh .

Kinh gửi: Chủ topic lập ra cái bài viết gọi là “nguyên tắc công bằng” trên kia kìa.
bài này em coppy chị ạ ,Nó nói về khía cạnh khác chứ ko phải cái công bằng của chị /
Chị em phụ nữ luôn là người phải chịu nhiều thiệt thòi, vậy mà các đồng chí nam không hiểu cho gì hết trơn.
Hí hí , em biết là phái nữ chịu nhiều thiệt thòi chứ . nhưng cũng tùy từng hoàn cảnh chị ạ
Nếu đàn ông ngoan, sẽ được ăn kẹo, được cho đi chơi, đổi lại có mỗi việc thanh toán
Đồng tiền đi liền khúc ruột , chị bảo chỉ có mỗi 1 việc thanh toán , chị nói nghe nhẹ nhàng thế , nhưng chị có biết đâu chị cắt cái khúc ruột của người ta đi rồi , thế mà ko đau à.=))

Nếu đàn ông ngoan, sẽ được hưởng nhiều quyền lợi khác như: giặt tã, trông con, cho con bú, giặt quần áo, đi chợ, nội trợ, đổi lại vẫn được đi làm
quyền lợi nhiều thế , nên phái nam nhường hết có phụ nữ các chị còn gì nữa .Đã được nhường lại còn thắc mắc .

Đề nghị chủ topic lý giải dùm để mọi người còn hiểu cái nguyên tắc công bằng này lập ra dựa trên điều gì, tại sao lại bị vi phạm như thế này mà giới chị em phụ nữ phải chịu mà không ai chịu lên tiếng như thế kia?
Vì đúng lẽ đời nên ko ai lên tiếng chị ạ

Cũng may thay cũng có một vài người lên tiếng, bênh vực cho phái nữ (ví dụ anh Xích)
Vâng em biết , đồng minh của phái nữ mà =))


cách xưng hô tôn trọng phái nữ của bộ luật bảo vệ quyền lợi bất khả xâm phạm phái nữ đã viết; được thông qua vào lúc gần 9 giờ, ngày 21 tháng 7 năm 2012 dương lịch.
Vâng vẫn xưng hô rất tôn trọng , gọi là chị thế thôi chứ trong lòng luôn nghĩ là không chấp mấy đứa em thơ . "Em nó muốn thì cho nó nghe chút , để cho nó sướng " :d

bộ luật bảo vệ quyền lợi bất khả xâm phạm phái nữ đã viết; được thông qua vào lúc gần 9 giờ, ngày 21 tháng 7 năm 2012
dương lịch
Không biết là trong này có điều ........ không chị nhỉ , nghe bất khả xâm phạm phái nữ ghê quá . =))

Đồng kính mong chủ top giải quyết trên nguyên tắc công bằng đã được nêu tại quyết định trên. Khì khì!
Em đã thụ lý và trả lời trên nguyên tắc hết sức công bằng .Chị có thắc mắc về vấn đề gì đề nghị send cho em 1 tấm hình :Toàn thân , không photoshop , và mọi bằng chứng liên quan để Để chứng minh mình là phụ nữ nhé =)).Có chứng minh được thì mới có tư cách pháp nhân để kiện tụng được chị ạ :d

Note: giadoan tên là gì vậy, là Doan, hay Doãn, hay Đoan, hay Đoàn, hay Đoán, hay Đoản vậy. Chị đoán chắc tên là Đoán rùi hả? Gia Đoán. Nghe không hay cho lắm nhể. Gia Đoán là Đoán Gia, Đoán Gia là ………….Đoán Già! Vậy là Đoán Già Đoán Non. Khì khì, cái tên này thì hay rùi. Không phải tranh cãi.
em thấy cái chữ to to trên kia đúng với chị quá "Đúng là con gái " :D .Xin tự giới thiệu em tên nguyễn Gia Đoàn ,

Đáp ứng nguyện vọng của chị ,em gọi chị là chị nốt ngày hôm nay cho chị thảo niềm mơ ước nhé .Còn bao giờ chị chứng mình được mình là phụ nữ , và chị hơn tuổi của em thì lúc đó ta tính sau nhỉ =))

Mọi câu hỏi khác của chị , Tịnh Lạc đã giải đáp thay em rồi nhé :D
 
Last edited by a moderator:

My Paradise

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
@giadoan
“Vui có chừng, dừng đúng lúc” nha!
Nói thật là lên diễn đàn này, chị chủ yếu muốn giao lưu trò chuyện với mọi người, lấy lại cho mình niềm vui trong cuộc sống. Em là đừng có bắt nạt chị đấy! Đọc cái bài viết này xong, chị nghĩ em mà là em chị thì chắc chỉ suốt ngày bắt nạt chị mất(em chị nó cũng toàn thế) và cũng sẽ suốt ngày bị chị quát thôi. Lần trước có nhận một người làm anh nhưng anh này ở xa lắm, thực sự cảm giác được làm em cũng thích thật, được chiều và có thể tha hồ bắt bẻ anh. Không biết cảm giác làm em trai thì như nào nhưng có anh trai thì cũng thích. Với tính cách của chị, nếu có anh kiểu gì cũng sẽ bắt nạt anh, nhưng đổi lại sẽ luôn làm cho anh vui.
Em chẳng công bằng gì cả, chẳng công bằng gì hết. Xử như trên là không hợp lý, mọi phản biện trên đều bị vô hiệu hóa, không có logic, công bằng gì cả. Hôm nay hơi mệt, chị sẽ không tranh cãi với em đâu nha! Là em thì vẫn là em thôi mà, không được lên chức đâu, chị là chị sẽ không bao giờ gọi ai nhỏ hơn tuổi bằng anh đâu nhen!
Phiên tòa giải tán. Khì khì!
 

My Paradise

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
@anh Tôn: anh thật đáng ghét, anh mà đang ở trước mặt là em để anh một trận rùi đấy. Hôm qua, đọc Kinh xong, thấy cũng nhẹ nhõm, đỡ sợ. Ai dè lại đọc phải bài của anh, đọc chưa được một phần tư bài thì không giám đọc tiếp. Nửa đêm trằn trọc mãi không sao ngủ được vì nghĩ linh tinh. Nói thật là em sợ ma giả hơn ma thật. Ma thật em không sợ bằng vì em biết có Đức Phật sẽ che trở cho mình. Nhưng vì hay tưởng tượng nên cũng thấy sợ lắm. Bao nhiêu bộ phim, bao nhiêu cảnh phim mà có hình ảnh ma quỷ từ nhỏ cho tới giờ em vẫn còn nhớ như in, kể cả tên nhân vật cũng nhớ. Một hình ảnh ma được vẽ trên giấy thôi, cũng đủ làm em phải nghĩ ngợi mất mấy ngày rùi. Một tên của bộ phim ma thôi cũng đủ để mất cả tối trằn trọc không ngủ được. Cũng tại hay tưởng tượng quá. Hôm qua đúng là sợ thật, cứ nhắm chặt mắt, mở ra chỉ thấy toàn màu đen đáng sợ. Ngủ mà cứ ôm chặt gấu, nằm cầu nguyện, Đức Phật ơi cho con đi vào giấc ngủ vì con sợ lắm. Mãi rùi cũng ngủ và cũng chẳng nhớ ngủ lúc nào. May mà không mơ gì đáng sợ, chỉ mơ linh tinh đến sáng chẳng còn nhớ nữa. Anh là anh nhớ mặt em đấy, lúc nào mà gặp được là em cho anh một trận xem còn dám dọa em không.
 

nguyengiadoan

Thành viên chính thức
@giadoan
“Vui có chừng, dừng đúng lúc” nha!
Nói thật là lên diễn đàn này, chị chủ yếu muốn giao lưu trò chuyện với mọi người, lấy lại cho mình niềm vui trong cuộc sống. Em là đừng có bắt nạt chị đấy! Đọc cái bài viết này xong, chị nghĩ em mà là em chị thì chắc chỉ suốt ngày bắt nạt chị mất(em chị nó cũng toàn thế) và cũng sẽ suốt ngày bị chị quát thôi. Lần trước có nhận một người làm anh nhưng anh này ở xa lắm, thực sự cảm giác được làm em cũng thích thật, được chiều và có thể tha hồ bắt bẻ anh. Không biết cảm giác làm em trai thì như nào nhưng có anh trai thì cũng thích. Với tính cách của chị, nếu có anh kiểu gì cũng sẽ bắt nạt anh, nhưng đổi lại sẽ luôn làm cho anh vui.
Em chẳng công bằng gì cả, chẳng công bằng gì hết. Xử như trên là không hợp lý, mọi phản biện trên đều bị vô hiệu hóa, không có logic, công bằng gì cả. Hôm nay hơi mệt, chị sẽ không tranh cãi với em đâu nha! Là em thì vẫn là em thôi mà, không được lên chức đâu, chị là chị sẽ không bao giờ gọi ai nhỏ hơn tuổi bằng anh đâu nhen!
Phiên tòa giải tán. Khì khì!

Xin hỏi cả nhà ai đang bắt nạt ai đây ạ , lúc thì lớn tiếng đòi quyền làm chị , lúc thì lại yểu điệu , nhu mì kêu bị bắt nạt :(( .
 
Bên trên