CLB doanh nhân

Lạc Xa

Vô Thường
ai học kinh tế, kinh doanh, có máu kinh doanh mời vô đây

[h=2]5 nguyên tắc xây dựng quyền lực[/h]
Quyền lực có thể giúp bạn thành công hơn và trang bị cho bạn khả năng đối mặt với bất cứ tình huống nào trong công việc.

Muốn đạt được sức mạnh, bạn hãy nhớ 5 nguyên tắc “ vàng” dưới đây:

1. Bạn cần chăm sóc bản thân mình thật tốt

Các công ty luôn nhắc nhở nhân viên của mình điều này. Nó có nghĩa là: đừng lo lắng về công ty bởi công ty không lo lắng cho bạn. Hãy cố gắng tích lũy những hỗ trợ cần thiết để giúp bạn thành công và xây dựng thương hiệu của riêng mình.

2. Công ty quan tâm tới những gì bạn có thể mang lại cho họ trong tương lai hơn là những gì bạn đã cống hiến cho họ trong quá khứ

Đừng mong đợi nhận được lời cám ơn từ công ty hay đồng nghiệp vì những gì bạn đã làm cho họ trong quá khứ. Công việc của bạn là để đảm bảo bạn còn có ích với những người ở xung quanh bạn - thông qua vai trò, nguồn lực bạn kiểm soát, mạng lưới quan hệ và danh tiếng của bạn. Khi bạn không còn làm được gì, tầm ảnh hưởng của bạn cũng sẽ biến mất.

3. Nhận thức của người khác về bạn là yếu tố không thể thiếu

Sẽ chẳng có quyền lực hay tầm ảnh hưởng gì nếu không có ai biết tới bạn. Vì vậy, hãy lên kế hoạch cho chiến lược PR bản thân và thực hiện để vươn tới vị trí bạn muốn. Không bao giờ là quá sớm để xây dựng hình ảnh, kể cả khi bạn còn đang đi học.

4. Đừng quan tâm tới những gì gọi là “ tự nhiên hay bẩm sinh”

Học ngoại ngữ hay chơi nhạc cụ không phải là bẩm sinh, ai sinh ra cũng biết. Nghiên cứu về các thiên tài cho thấy tài năng bẩm sinh quan trọng nhưng luyện tập và đào tạo tốt còn quan trọng hơn. Đừng viện cớ “ Đó không phải là là điều tự nhiên” để không làm những gì bạn cần làm. Một khi bạn luyện tập và thành thục điều gì đó, như mạng lưới quan hệ chẳng hạn, nó sẽ trở thành điều tự nhiên.

5. Ngừng lo lắng về những gì người khác nghĩ về bạn

Hãy lo cách xây dựng nền tảng quyền lực của mình và bạn sẽ có thêm nhiều đồng minh. Được yêu thích có thể xây dựng quyền lực nhưng khi bạn có quyền lực, nhiều người sẽ thích bạn. Do vậy, hãy mặc những gì người khác bình phẩm về bạn, hãy cứ là chính mình và tiến lên.

Rào cản lớn nhất để có quyền lực là sự hạn chế về những gì chúng ta sẵn sàng thực hiện và mức độ chăm chỉ, quyết tâm khi chúng ta làm việc để thành công. Hãy cố gắng phá vỡ rào cản đó để tiến tới quyền lực.
 

Tầm Sư Học Đạo

Thành viên chính thức
5 điều này mình phải tranh đấu, thất bại trong công việc nhiều lần mới ngộ ra được. Nhiều khi chưa trải nghiệm mà mới chỉ đọc qua cũng khó có thể cảm nhận được hết.
 

Lạc Xa

Vô Thường
p/s: cái này cho ai muốn học giỏi tiếng anh :)

Tôi xin được tham gia vào trung tâm tư vấn du hoc. học ngoại ngữ không chỉ tiếng Anh mà con các ngôn ngữ khác.Trước hết tôi muốn chúng ta hiểu khái niệm thành công của tôi chỉ ở khía cạnh hẹp trong vấn dề học Tiếng Anh, từ chỗ không biết gì rồi tôi đã trở thành một dịch giả, điều đó có nghĩa là tôi đã thành công. bằng câu chuyện học tiếng Anh của mình. Hy vọng điều này có thể giúp cho các bạn


Tôi hiểu một điều tại sao người Việt Nam lại ngại tiếng Anh giao tiếp
Khởi nguồn từ lòng tự trọng trong tôi.
Tôi không cũng như những bạn học cùng đều không được học tiếng Anh khi trong trường trung học cơ sở. Lên học trường Phổ thông cơ sở Hiệp Hòa I tôi vào lớp học Tiếng Pháp, rồi lên Đại Học tôi lại học Tiếng Nga. Thành ra ngôn ngữ tiếng Anh với tôi quá xa vời dù tôi cảm nhận nó rất quan trọng với tôi sau này.
Các lớp học tiếng Anh và xu hướng học tiếng Anh lấy chứng chỉ, lấy văn bằng II rộ lên nhộn nhịp, tôi cũng quyết định đăng ký một lớp học tiếng Anh A bản cho mình cho bằng mọi người.
Tôi chuẩn bị khá chu đáo sách, vở, bút, từ điển đến lớp học khá sớm, lớp đến ngày một đông và phong thái mọi người đầy tự tin. Còn tôi một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng chưa được học nên vào lớp ngồi cúi gắm mặt xuống. Khi thầy đến gần gọi tôi đứng dậy đọc một câu, tôi ú ớ mãi không xong, và cũng ko thể phát âm chuẩn từ “You”. Thầy lẳng lặng quay lên bục giảng mà không nói gì, tôi cảm nhận được sự thật vọng lặng nề phủ kín lấy tôi.
Rồi đến năm 30 tuổi, tôi đã lập gia đình và có một cậu con trai kháu khình, một người chồng biết yêu thương, một công việc ổn định thu nhập cao, nhưng những hình ảnh và sự nhức nhối về bài học tiếng Anh khiến tôi không thể nào yên bình trong hạnh phúc đó, rồi sau này, con tôi hỏi tôi về tiếng Anh thì sao?? tôi không biết gì, tôi nghĩ chẳng lẽ mình lại kém đến thế sao??
Người thầy của sự nhiệt tình chỉ bảo:
Tôi đến lớp thầy cũng chỉ tình cờ gặp mấy người bạn cũ chỉ chỗ, một phòng học bình thường nhưng trong cái bình thường đó chưa đầy sự nhiệt tình của thầy và sự cố gắng của học sinh, trong đó có cả tôi. Và nhờ thế tôi đến với Tiếng Anh nhẹ nhàng và dễ chịu hơn vì tôi cảm nhận được cảm hứng học tiếng Anh đang tuôn chảy trong tôi, tuy khoảng cách về trình độ còn quá xa, đôi khi nghe mọi người nói tôi không hiểu gì, may mắn là thầy biết điều đó và lúc nào cũng sẵn sàng dịch qua tiếng Việt cho tôi hiểu và cố gắng theo kịp lớp.
Tôi là chó – heo – vẹt – trâu – chuột – ong
Một hôm Thầy nói với chúng tôi một câu gây sốc: “Các trò hãy ráng là chó là heo là trâu là chuột là ong.” Vốn là học trò ngoan tôi cố gắng làm theo lời Thầy dạy.
Tôi luôn cố gắng nói tiếng Anh thành tiếng như chó sủa
Nghe có vẻ hơi thô tục nhưng đúng là tôi đã phải sủa tiếng anh gâu gâu bằng cách phát ra thành tiếng. Tôi luôn cố gắng nói thật nhiều dù gần như sai toàn bộ. Tôi nhận ra người nước ngoài họ ko chê người Việt mình nói sai, mà họ muốn mình cởi mở giao tiếp hơn vì họ cũng muốn nói được tiếng Việt. Thế là tôi không bỏ lỡ những cơ hội được nói tiếng Anh với họ. Tôi tình nguyện dạy tiếng Việt cho người nước ngoài thông qua Viện khoa học xã hội, tự nhiên chính họ lại dạy tôi tiếng Anh đúng. Và thi thoảng tôi đi bán hàng cho một người bạn ở phố cổ để học thêm về ngôn ngữ giao tiếp với người nước ngoài. Họ cảm thấy khá thân thiện với sự nhiệt tình của tôi.
Tôi đọc tất cả những thứ gì về tiếng Anh mà tôi vớ được
Như Heo phàm ăn, vớ cái gì tôi cũng đọc và liên hệ qua bằng tiếng Anh rồi tích lũy để trở thành kiến thức của mình. Tôi thường mượn những cuốn sách dạng truyện độ khó từ thấp tới cao của thầy. Rồi tôi lượn qua những cửa hàng sách cũ, đôi khi may mắn tôi kiếm được những cuốn sách giá trị đã không còn xuất bản với giá cực rẻ, mà chủ cửa hàng không biết họ đang bán cái gì hihi.
Tôi phát hiện ra một điều: Tiếng Anh đã dạy lại tôi tiếng Việt.
Tôi nói nhiều và bắt chước như vẹt
Tôi và bạn không thể sáng tạo ra ngôn ngữ tiếng Anh chuẩn. Vì vậy cách duy nhất là bắt chước họ như con vẹt thôi.
Khi cảm giác nghe đã tốt, tôi nghe và xem các kênh truyền hình tiếng Anh chuẩn và bắt chước theo họ cho đúng, chỉnh sửa lại những từ mà tôi đã mắc phải phát âm sai. Thú thực tôi nhận được nhiều điều hơn thế khi xem các kênh truyền hình nước ngoài.
Tôi học đi học lại kiến thức cho nhuần nhuyễn như Trâu nhai lại
Tôi học đi học lại những điều mà tôi đã học qua mà chưa nhuần nhuyễn, tôi sợ quên đó là lý do chính đáng mà tôi biến thành một con Trâu. Ngay cả khi đi trên đường tôi cũng liên tưởng để duyệt lại những kiến thức tôi đã học để nó ngấm vào trong tôi
Tôi chia nhỏ kiến thức và gặm nhấm như chuột và chăm chỉ như một chú Ong
Tôi làm tất cả những điều trên một cách nhẹ nhàng như loài chuột, chia nhỏ và nhấm từ từ để những kiến thức có thời gian thẩm thấu vào trong tôi. Cùng với việc học cần mẫm như một chú ong chăm chỉ với trách nhiệm đồng tiền bát gạo mưu sinh cho cuộc sống tôi đã tiến thêm một bước khi quyết định xin làm dịch giả và là một cộng tác viên cho chương trình đưa tiềm năng Việt tới tri thức nhân loại của New Ocean.
Bản dịch đầu tiênTất nhiên bố bảo tôi cũng chẳng dám ti toe dịch dọt vì tự cảm thấy chữ của mình chưa đựng đầy một cái lá mít như cha tôi vẫn có cách nói ví von như vậy. Sau 1 năm học với Thầy Hảo, tôi thi đậu vào Open University rồi ĐH Sư phạm khoa Anh và có được tấm bằng loại khá. Tôi đặt một thầy ở ĐH Sư phạm dịch cuốn An Outline of American Literarure ra tiếng Việt. Trong quá trình biên tập tôi phát hiện ra mình có thể chuyển ngữ tốt hơn thầy, và thử dịch lại. Hóa ra bản dịch của tôi được chính thầy đánh giá tốt hơn của thầy. Thế là từ đó tôi mạnh dạn hơn, thử sức trong việc dịch sách. Tất nhiên tôi mắc vô số lỗi. Còn nhớ bản dịch một tác phẩm của William Saroyal (nhà văn nổi tiếng người Mỹ gốc Armenia) của tôi đầy lỗi, tôi đưa dịch giả Phạm Viêm Phương xem dùm ông sửa bút đỏ chi chít. Nhưng tôi đã học được từ chính lỗi lầm của mình. Thực ra tôi yếu về văn phạm nên nhiều khi hiểu sai ý. Tôi ghi lại từng cái lỗi của mình để lần sau tránh không mắc phải.
Dich thuat:

Hơn 9 năm qua tôi đã dịch được khoảng trên 40 chục cuốn. Có cuốn được xếp vào bestseller, có cuốn nhận được lời khen cũng có những cuốn rơi vào im lặng. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói đến, câu chuyện của tôi chẳng có ý nghĩa gì ngoài một thông điệp: Nếu tôi có thể làm được một cái gì đó với vốn tiếng Anh của mình thì các bạn, từ những xuất phát điểm tốt hơn tôi, có thể đạt được thành tích lớn hơn tôi nhiều, các bạn có thể vươn tới những đỉnh cao. Đó cũng là điều khiến cho tôi, khi đọc cuốn TÔI TÀI GIỎI BẠN CŨNG THẾ, càng thêm tâm đắc với Adam Khoo rằng nếu bạn có niềm tin vào mình, có khát khao vươn lên, có kế hoạch hành động và có quyết tâm theo đuổi thì bạn có thể chinh phục được bất cứ đỉnh núi nào trước mặt.
Nguồn: http://tuvanduhoc.org.vn/toi-da-hoc-...h-nhu-the-day/
 
N

Người Lái Đò

Guest
Bài sưu tầm

nguyenvu.jpg

Chứng kiến cảnh cha bị bệnh nặng, chỉ cần 2 triệu đồng chữa trị mà vay mượn cả đại gia đình cũng không đủ, cậu con trai 16 tuổi - Đặng Lê Nguyên Vũ đã thề với lòng: “Một ngày nào đó mình sẽ thay đổi cuộc sống của cả đại gia đình này!”.

Những năm 1990, thầy cô và các sinh viên Trường Đại học Tây Nguyên không ai không biết đến Đặng Lê Nguyên Vũ, chàng sinh viên khoa Y với nhiều ước mơ và hoài bão vượt ra phạm vi đất nước. Nhận ra ngành Y không thể đáp ứng được ước mơ và tham vọng của mình, năm thứ ba đại học, anh quyết định nghỉ học và đón xe vào thành phố Hồ Chí Minh để tìm kiếm cơ hội. Ra đi với hành trang duy nhất là tên và địa chỉ của một người chú chưa từng biết mặt, anh tự hứa sẽ không trở về nhà cho đến khi sự nghiệp vững vàng.

Nhận được nhiều lời khuyên chân thành và bổ ích từ người chú, Đặng Lê Nguyên Vũ đồng ý trở lại trường vài ngày sau đó. Tuy vậy, trong anh vẫn luôn nung nấu ý tưởng kinh doanh. Là nước xuất khẩu cà phê thứ 2 thế giới nhưng hình ảnh cà phê của Việt Nam không hề được biết đến. Cà phê Buôn Ma Thuột là một trong những loại ngon nhất thế giới nhưng thực tế có được công nhận? Nhận thức như vậy, Đặng Lê Nguyên Vũ quyết định nghiên cứu, tìm tòi, học hỏi. Anh muốn chế biến ra loại cà phê ngon nhất và xuất khẩu ra thị trường quốc tế. Tham vọng lớn lao ấy thôi thúc chàng sinh viên Y đến cháy bỏng. Trình bày suy nghĩ với bạn bè để tìm sự chia sẻ, nhưng anh chỉ nhận được sự giễu cợt và cho là “thằng điên hạng nặng” với những ý tưởng vượt xa tầm với. Cả trường đại học chỉ vài ba người là chịu nói chuyện với anh.

Tuy nhiên, Đặng Lê Nguyên Vũ vẫn tìm được ba người cộng sự học cùng lớp có chung bầu nhiệt huyết, nhưng họ hứa chỉ giúp anh trong chặng khởi đầu chứ không theo con đường kinh doanh đó. Không ngần ngại, Đặng Lê Nguyên Vũ bắt tay thực hiện ý tưởng của mình. Anh cùng các bạn tranh thủ ngày chủ nhật, lặn lội tìm đến các thương gia cà phê nổi tiếng ở khắp các tỉnh thành năn nỉ, thuyết phục họ truyền nghề. Cứ vậy, anh tích lũy được vốn kiến thức sâu rộng về cà phê.

Những khó khăn thử thách

“Gã hoang tưởng” Đặng Lê Nguyên Vũ mà nhiều người đã gọi anh 4 năm về trước giờ đã là một doanh nhân trên trương trường với vị thế rất nhiều người mơ ước. Ước mơ cải thiện cuộc sống cho cả đại gia đình của cậu học sinh ngày xưa giờ đã thành hiện thực. Hoài bão lớn lao, vượt xa tầm vi mô của anh năm xưa cũng bắt đầu được thực hiện, đó chính là ước mơ được bay khắp thế giới, bay trên bầu trời và “bay” trong cả thương giới.

Năm 2002, nhận thấy đã đến lúc Trung Nguyên phải ra khỏi Việt Nam, bên cạnh việc tìm kiếm thị trường, Đặng Lê Nguyên Vũ đầu tư 3 triệu USD để hoàn chỉnh hệ thống bảng hiệu, khẳng định giá trị của thương hiệu bằng cách thuê luôn một hãng tư vấn đặt tại New Zealand, đồng thời để hoạt động kinh doanh nhượng quyền được chuyên nghiệp, nhất quán hơn và đảm bảo tính đồng nhất của thương hiệu. Trong năm 2002, quán Cà phê Trung Nguyên đầu tiên xuất hiện ở Tokyo. “Đây là một bước rất quan trọng. Nếu chúng tôi thành công ở Tokyo thì điều đó sẽ làm tăng tốc kế hoạch bành trướng của Trung Nguyên ra nước ngoài”.

Trên thực tế, bên cạnh những khó khăn về mặt bằng, tài chính, hình ảnh thì khó khăn lớn nhất mà Đặng Lê Nguyên Vũ phải đương đầu là Goliath cà phê Starbucks, một tập đoàn cà phê lớn nhất thế giới của Mỹ. Sự thành công của Trung Nguyên ở thị trường nội địa cũng giống như Starbucks ở Mỹ, ngoại trừ việc Trung Nguyên thống trị thị trường nội địa của mình chỉ trong 4 năm, trong khi Starbucks phải mất đến 15 năm. Tại Nhật, Starbucks đã có đến gần 400 cửa hàng trong tổng số hơn 6000 cửa hàng của nó trên khắp thế giới. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là đại lý nhượng quyền Trung Nguyên tại Nhật Bản lại ấn định giá mỗi tách cà phê Trung Nguyên cao hơn 50% so với Starbucks và cao hơn 25% so với các cà phê nội địa khác.

“Chúng tôi coi Tập đoàn Starbucks là một đối thủ đầy tiềm năng, nhưng chúng tôi không sợ phải đối mặt với họ. Chúng tôi tập trung làm cho Trung Nguyên trở thành một điển hình của Việt Nam trên thế giới, phản ánh được nền văn hóa của đất nước qua cách thiết kế và cung cách phục vụ” - anh nói.

Con đường dẫn tới thành công

Thành công của Trung Nguyên ở Nhật Bản đã thực sự giúp nó nhảy vọt. Đến nay, thương hiệu Trung Nguyên đã có mặt ở Nhật Bản, Thái Lan, Singapore, Trung Quốc và Cộng hòa Séc. Cà phê rang Trung Nguyên cũng có mặt trong siêu thị và các cửa tiệm ở Mỹ, Đức, Đông Âu, Pháp và Nga. Hiện Đặng Lê Nguyên Vũ đang triển khai các hợp đồng nhằm tìm kiếm thị phần cho Cà phê Trung Nguyên tại 15 nước như Đức, Úc, Canada, Đài Loan, Malaysia, Philippin…

Không chỉ tấn công thị trường quốc tế với mặt hàng cà phê rang, Đặng Lê Nguyên Vũ thực sự gây kinh ngạc cho các nhà doanh nghiệp khi anh cho tung ra sản phẩm cà phê hòa tan mang tên G7 vào tháng 11-2003 vừa qua. Tên gọi cà phê hòa tan G7 trong ý tưởng của anh là một cái tên dễ tiếp cận quốc tế nhưng không mang tính vọng ngoại mà mang sứ mạng chinh phục, chiếm lĩnh thị trường 7 nước phát triển. G7 chính thức đối đầu với các đại gia nước ngoài về cà phê hòa tan bằng “Ngày hội cà phê hòa tan G7” tại Dinh Thống Nhất. Cuộc thử sản phẩm đem đến kết quả khá thú vị: 89% người tham gia chọn cà phê hòa tan G7 là sản phẩm yêu thích, và chỉ có 11% chọn nhãn hiệu cà phê hòa tan Nescafe. Đây thật sự là một cuộc chiến, nhưng điều quan trọng hơn của Trung Nguyên không phải là kết quả cuộc thử mà là sự khơi dậy về ý chí quật cường, về lòng tự hào dân tộc khi chọn lựa và tiêu dùng sản phẩm thương hiệu Việt. “Tại sao lại không thắng những kẻ mạnh hơn ngay trên quê hương mình?”. Mục tiêu của anh là không chỉ chiếm lĩnh thị phần mà còn đánh bại các “đại gia” nước ngoài tại Việt Nam trước khi ra thế giới.

Quả thực chỉ mới ra mắt hơn 8 tháng nhưng sản phẩm G7 đã gây rất nhiều khó khăn cho các đối thủ. Giấc mơ theo đuổi toàn cầu của Đặng Lê Nguyên Vũ chỉ mới đang ở những bước đầu. “Tôi muốn có thương hiệu Trung Nguyên của Việt Nam nổi tiếng trên thế giới. Cà phê của chúng tôi ngon. Không có lý do gì chúng tôi không thể làm được điều đó” - thương gia trẻ này tuyên bố.

Kinh nghiệm kinh doanh

Đi nhiều, thấy nhiều mọi điều trên thế giới, Đặng Lê Nguyên Vũ cảm thấy tủi nhục trước cảnh hàng hóa Việt Nam bị coi thường. Nói đến Toyota, Sony, Hitachi người ta nghĩ ngay đến nước Nhật; nói IBM, Intel, Ford là biết Mỹ; Mercedes là nói đến Đức… Hình ảnh thương hiệu hàng hóa từ lúc nào đã trở thành hình ảnh đối thoại của một quốc gia. Không có thương hiệu, làm sao Việt Nam có thể hội nhập và đối thoại với thế giới? Vì vậy, anh quyết tâm đi tiên phong, xây dựng thành công thương hiệu Trung Nguyên trên trường quốc tế.

Việt Nam có rất nhiều mặt hàng được thế giới ưa chuộng, nhưng tại sao không có sản phẩm nào có thương hiệu? Đặng Lê Nguyên Vũ thấy nếu cứ cảnh “hồ tiêu trộn hạt đu đủ” xuất khẩu ra nước ngoài như đã thấy thì Việt Nam sẽ không thể có được hình ảnh tốt với quốc tế. Bởi giá trị cốt lõi của thương hiệu thực ra chính là uy tín. Anh quan niệm, hàng hóa phải là hình ảnh con người, là nét văn hóa của quốc gia chứ không chỉ đơn thuần là hàng hóa để bán.

Ngay từ đầu khi chọn logo cho Trung Nguyên, Đặng Lê Nguyên Vũ đã thể hiện hoài bão của mình: logo mũi tên là hình ảnh cách điệu của nhà rông Tây Nguyên - nơi khơi nguồn của cà phê Trung Nguyên, hình mũi tên hướng thẳng lên trời thể hiện ý chí chinh phục đỉnh cao, khát vọng vươn lên, phát triển vượt bậc. Ba vạch trắng trên logo là hình ảnh cách điệu của lối lên nhà sàn, thể hiện văn hóa của công ty luôn muốn duy trì bản sắc văn hóa Tây Nguyên. Màu trắng tượng trưng cho sự tinh khiết, là cam kết an toàn vệ sinh thực phẩm. Mỗi vạch trắng tượng trưng cho một yếu tố thiên, địa, nhân… Bảng hiệu của Trung Nguyên với sắc nâu là chính vì đó là màu của đất, của cà phê, của cội nguồn dân tộc. Tất cả đó là thương hiệu Trung Nguyên đậm chất văn hóa truyền thống Việt trên thương trường quốc tế.

Với những ý tưởng đó, anh muốn Trung Nguyên phải là nơi cung cấp những giá trị văn hóa, là môi trường “khơi nguồn sáng tạo”, nơi hướng con người đến những điều tích cực chứ không chỉ là nơi bán cà phê. Xây dựng hình ảnh Trung Nguyên mang đậm nét văn hóa dân tộc, từ ly tách, bàn ghế, màu sắc bảng hiệu đến đồng phục, cung cách phục vụ của nhân viên,… Đặng Lê Nguyên Vũ muốn rằng, khi Trung Nguyên đến quốc gia nào thì người dân bản địa ở đó có được cảm giác như đang nghỉ ngơi từ 10 - 15 phút trong một Việt Nam thu nhỏ, trước khi vào đất nước Việt Nam thật sự.

Đặng Lê Nguyên Vũ quan niệm: “Tôi nghĩ rằng mỗi chúng ta cần ý thức được giới hạn của cuộc sống để lựa chọn một lối sống. Theo tôi, có hai cách sống: một là sống theo ý mình, sống hưởng thụ; hai là sống có trách nhiệm. Tôi đã chọn cách thứ hai”. Anh là một trong những người đứng ra khởi xướng chương trình “Sáng tạo vì thương hiệu Việt” vào năm 2002, với mục đích kêu gọi doanh nghiệp ý thức xây dựng về thương hiệu Việt, kêu gọi người tiêu dùng ủng hộ chọn lựa hàng hóa Việt. Tiếp đến năm 2003, anh lại phát động chương trình “Xây dựng thương hiệu nông sản Việt Nam”. Nếu như chương trình trên là bước khởi đầu đánh động vào ý thức tiêu dùng hàng hóa Việt, thì chương trình tiếp theo là một bước cụ thể hơn về thương hiệu cho ngành nông sản vốn là thế mạnh của Việt Nam.

Với các loại nông sản tiềm năng như gạo, hồ tiêu, cà phê, hạt điều, trái cây… nhưng Việt Nam luôn tồn tại một nghịch lý là càng được mùa thì sản phẩm nông nghiệp càng bị mất giá, người nông dân luôn luẩn quẩn với bài toán về đầu ra cho sản phẩm. Đặng Lê Nguyên Vũ muốn nâng cao sức cạnh tranh cho sản phẩm nông sản Việt Nam tự tin vươn ra thị trường thế giới. Theo anh, xây dựng thương hiệu gắn với các địa danh, vị trí địa lý của từng vùng là một cách tốt nhất để vẽ bản đồ nông sản Việt Nam trên thế giới, góp thay đổi bộ mặt kinh tế của nước nhà.

“Nỗi nhục tụt hậu, thua kém không của riêng ai. Hơn nữa, trong thời đại này thì doanh nhân là chiến sĩ thời bình. Tôi muốn mình là một chiến sĩ thực thụ, chiến đấu trên thương trường vì thương hiệu Việt” - Đặng Lê Nguyên Vũ khẳng khái.

Có lẽ chính lý tưởng và ý chí mãnh liệt đó là yếu tố chính đã giúp anh thắng kiện Công ty Rice Field trong vụ tranh chấp quyền bảo hộ thương hiệu Cà phê Trung Nguyên kéo dài hơn 2 năm tại Mỹ. Việc một doanh nghiệp của Việt Nam có thể thắng kiện một công ty lớn của một quốc gia bá chủ về kinh tế là Mỹ ngay trên nước họ là một điều không tưởng! Nhưng Đặng Lê Nguyên Vũ đã buộc cả thế giới phải thay đổi suy nghĩ đó.

Người biết ước mơ

Hiện nay, Đặng Lê Nguyên Vũ không tiếp tục phát triển Trung Nguyên theo chiều rộng mà anh đang đầu tư chiều sâu cho các cơ sở nội địa để hoàn thiện hình ảnh, củng cố công cuộc kinh doanh, bảo vệ nó khỏi những đối thủ cạnh tranh mới. Anh không ngừng điều chỉnh hình ảnh thương hiệu, sản phẩm và cơ cấu tổ chức của Trung Nguyên để thích nghi với những thị trường mới mà anh dự định sẽ thâm nhập, nhưng vẫn giữ được nét văn hóa dân tộc. Anh không chỉ hăng say lao vào công việc vì sự lớn mạnh của Trung Nguyên mà còn vì thương hiệu Việt, vì nhiều vấn đề của ngành nông sản Việt Nam trên trường quốc tế.

“Thế giới đã từng biết đến rượu vang Pháp, cà phê Columbia, sữa tươi Hoa Kỳ… Chúng ta cũng có quyền mơ một giấc mơ rằng cả thế giới phải biết đến cà phê Buôn Ma Thuột, thanh long Bình Thuận, vải thiều Thanh Hà, sầu riêng Cái Mơn… Ở Trung Nguyên, chúng tôi không chỉ tập hợp những người biết bán cà phê hay sản xuất cà phê mà là tập hợp của những con người tâm huyết, biết chia sẻ với cộng đồng, với mong ước tự tin ghi dấu ấn riêng của mình vào sự thay đổi của dân tộc, của đất nước” Đặng Lê Nguyên Vũ nói. Chính sự sáng tạo trong cách nghĩ, cách làm cộng với một chữ tâm đầy nhiệt huyết đã làm nên thành công cho chúng tôi. Hơn bất kỳ một tập thể, cộng đồng nào, Trung Nguyên khao khát chia sẻ tính sáng tạo với tất cả mọi người.

Đặng Lê Nguyên Vũ bật mí: “Chiến lược phát triển công ty của chúng tôi có 5 bước. Hiện tại chúng tôi đang hoàn thiện bước thứ 2. Bước đầu tiên là hình thành gây dựng thương hiệu, hoàn chỉnh khâu phân phối. Bước thứ hai là đưa chất văn hóa và sự đồng nhất vào sản phẩm, và vì bí mật kinh doanh cho phép tôi không nói, chỉ biết, bước cuối cùng là một Trung Nguyên toàn cầu”.

Anh luôn trăn trở về thế hệ sau mình: “Tôi biết trong cuộc sống vẫn có rất nhiều bạn trẻ mang mặc cảm của sự nghèo khó, của lòng tự ti, nhưng tiền bạc không phải là vốn mà điều quan trọng là phải có những ước mơ lớn lao. Hiện nay, có nhiều bạn trẻ mang trong lòng những ước mơ rất hạn hẹp về những giá trị vật chất mà thiếu đi “chất lửa” của một tuổi trẻ khát khao được cống hiến, được chia sẻ và tâm huyết với những thay đổi lớn lao của dân tộc, của đất nước - đó cũng là một phần lỗi không nhỏ ảnh hưởng của nền giáo dục hiện nay đang làm bào mòn đi tính sáng tạo trong suy nghĩ của họ”.

Với tất cả những gì đã và đang làm được, Đặng Lê Nguyên Vũ đã góp phần tiếp sức để những hạt cà phê thấm đẫm sự nhọc nhằn của người nông dân Việt Nam được chắp cánh xa hơn, chinh phục thị trường thế giới bằng hương vị đậm đà và mang đậm bản sắc văn hóa của dân tộc.

Các giải thưởng đã đạt được

33 tuổi, Đặng Lê Nguyên Vũ đã tạo ra một đế chế cà phê mà danh tiếng của nó vượt ra ngoài biên giới Việt Nam. Anh trở thành thần tượng trong suy nghĩ của giới trẻ với những hoài bão lớn lao, những ý tưởng táo bạo cùng sự thành công thần kỳ của mình. Đại diện cho giới doanh nhân trẻ cả nước, đầu tháng 8 năm nay, Đặng Lê Nguyên Vũ - Tổng Giám đốc Công ty Cà phê Trung Nguyên đã sang Brunei nhận giải Nhà Doanh nghiệp trẻ xuất sắc nhất ASEAN năm 2004, giải thưởng do Hiệp hội các nhà Doanh nghiệp trẻ Asean tổ chức 5 năm một lần.

Cùng với Trung Nguyên, anh được đánh giá là một “hiện tượng kinh tế” của Việt Nam cuối thế kỷ 20.
 
Bên trên