Chia sẻ cùng các bạn hiền: Cuộc sống và những va đập

Gia Lương

Thành viên chính thức
Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: "Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dàj đằng đẳng và bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối. Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương tích đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ.
Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên. Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động. Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đau đớn. Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.
Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tư tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu làm lành những vết thương, sự va đập của cuộc sống. Chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ.
(Sưu tầm)
 

Lạc Xa

Vô Thường
:) Câu chuyện cây bút chì


Một cậu bé xem bà ngoại viết một lá thư. Được một chốc thì cậu hỏi:
Có phải bà đang viết một câu chuyện về những gì chúng ta đã làm? Có phải câu chuyện này nói về cháu không?

Bà ngoại của cậu bé ngừng tay và nói với đứa cháu: “Thực sự là bà đang viết về cháu đó, nhưng cây bút chì bà đang dùng để viết còn quan trọng hơn những chữ bà viết, cháu à. Bà hy vọng rằng khi cháu lớn lên, cháu sẽ giống như cây bút chì này.

Thật bất ngờ, cậu bé nhìn vào cây bút chì. Nó chẳng có vẻ gì đặc biệt cả.
Nhưng nó chỉ giống như bất cứ cây bút chì nào khác mà cháu đã từng thấy!

Điều đó còn tuỳ vào cách cháu nhìn vào những sự vật. Cây bút chì này có năm phẩm chất mà nếu cháu kiên trì gìn giữ, cháu sẽ trở thành một con người luôn có sự bình yên và hạnh phúc trong thế giới này.

Phẩm chất thứ nhất: cháu có khả năng đủ để làm những việc lớn, nhưng cháu không bao giờ được quên rằng có một bàn tay dẫn dắt từng bước đi của cháu. Chúng ta gọi đó là bàn tay của Thượng Đế, và Ngài luôn dẫn dắt chúng ta tuỳ theo ý định của Ngài.

Phẩm chất thứ hai: thỉnh thoảng, bà phải ngừng viết để dùng đồ gọt bút chì mà gọt nó lại. Điều này làm cho cây bút chì bị tổn thương một chút, nhưng sau đó, nó sẽ sắc nét hơn. Và cháu cũng vậy, phải học chịu đựng những nỗi đau đớn và buồn khổ, bởi chúng sẽ giúp cháu trở nên một người tốt hơn.

Phẩm chất thứ ba: cây bút chì lúc nào cũng chấp nhận cho chúng ta dùng một cục tẩy để xoá đi bất cứ lỗi lầm nào. Điều này có nghĩa rằng sửa chữa một điều gì đó chúng ta đã làm thì không nhất thiết là một việc xấu; nó giúp cho chúng ta tiếp tục bước đi trên con đường dẫn đến công lý.

Phẩm chất thứ tư: điều quan trọng nhất của cây bút chì không phải là lớp gỗ bên ngoài, nhưng là chất than chì bên trong. Vì vậy luôn chú tâm đến những gì xảy ra bên trong tâm hồn cháu.

Phẩm chất thứ năm của cây bút chì: nó luôn để lại một dấu vết. Cũng giống như thế, cháu nên biết rằng mọi điều cháu làm trong cuộc sống đều để lại một dấu vết, vậy nên, cháu phải có ý thức trong mỗi hành động của cháu.

"Phẩm chất thứ sáu của cây bút chì: bút chì không bao giờ cần phải bơm Mực, bút luôn làm việc hết mình với tất cả năng lực của mình."

"Phẩm chất thứ bảy: thân bút chì được làm từ gỗ, nhắc nhở mọi người phải luôn biết quý trọng và sử dụng đúng cách những gì đến từ thiên nhiên."

"Phẩm chất thứ tám: Với tất cả những phẩm chất trên, Bút Chì mang đầy đủ những phẩm chất mà những ai muốn hoàn thiện mình phải học hỏi."

 

smallgem

Thành viên chính thức
Triết lý cục kẹo

[h=6]Có một câu chuyện, tạm gọi là [Triết lý cục kẹo]

Chuyện là thế này: Mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo. Bạn làm điều ấy rất thường xuyên và vui vẻ. Đứa trẻ ấy cũng có vẻ rất yêu bạn. Mỗi ngày thấy bạn, nó đều cười tươi và chạy đến nhận kẹo.

Nhưng rồi một ngày, bạn xoa đầu nó và bảo: "Hết kẹo rồi". Bỗng dưng bạn thấy nó rất khác. Nó gào ầm lên rằng bạn keo kiệt, bạn xấu xa. Hoặc nó đi khắp nơi để nói xấu bạn.

Triết lý cục kẹo có nghĩa là khi bạn cho ai khác một thứ gì, nhiều khi họ sẽ không nghĩ ấy là món quà, họ nghĩ đó là bổn phận, là trách nhiệm. Và khi bạn không cho thứ mà họ muốn nữa, họ sẽ lập tức trở mặt thôi. Với nhiều người, cho dù bạn có cho họ kẹo mỗi ngày, thì họ cũng chỉ nhớ có mỗi một ngày mà bạn đã không cho."
[/h]
 

Lạc Xa

Vô Thường
Những điều nghịch lý

Chúng ta xây dựng xa lộ rộng lớn nhưng chúng ta nhìn nhau bằng con mắt hẹp hòi.
Tạ Phương Hạnh
(Sưu tầm)
Chúng ta mua nhiều đồ hơn nhưng sử dụng chúng ít hơn.
Những ngôi nhà ngày càng to hơn nhưng gia đình ngày một thu nhỏ lại. Nhà đẹp nhiều hơn, gia đình yên ấm ít hơn.
Chúng ta có nhiều tiện nghi nhưng có ít thời gian dành cho nhau.

Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn trước nhưng trí khôn kém đi, biết nhiều hơn nhưng óc phán xét suy giảm.
Chúng ta tích cóp của cải nhưng đồng thời làm rơi rụng những giá trị của con người. Với nhiều người, thu nhập đi lên, đạo đức đi xuống.

Chúng ta nói quá nhiều, nghe quá ít.
Chúng ta đang cố học cách kiếm sống chứ không học cách sống. Chúng ta kéo dài được tuổi thọ nhưng cuộc sống vẫn ngắn ngủi.
Chúng ta vượt được vạn dặm để lên tới mặt trăng và trở về nhưng không ít người cả đời không bước qua nổi bức dậu sang thăm người hàng xóm. Chúng ta chinh phục được vũ trụ nhưng bất lực với chính mình.

Chúng ta xây dựng những công trình lớn nhưng chưa chắc đã là công trình tốt.
Chúng ta cố gắng làm sạch không khí trong lúc tự làm ô nhiễm tâm hồn bản thân.
Chúng ta viết nhiều nhưng đọc ít. Chúng ta học cách hối hả nhưng không học được cách đợi chờ.

Chúng ta chế được những máy tính công xuất lớn và tốc độ nhanh đễ lưu trữ và xử lý thông tin trong vài phần tỷ của cái nháy mắt nhưng các dân tộc vẫn không hiểu nhau.
Chúng ta chia nhỏ được các nguyên tử nhưng bất lực trước thói quen định kiến.
Chúng ta có nhiều thứ để giải trí nhưng ngày càng ít được thư thả.


 
Bên trên