Bí kíp giữ chàng vui

Lạc Xa

Vô Thường
Khi chàng đi "cục tác"
Yêu đương rã rời mỏi mòn rồi cũng có một ngày cóc mở miệng "cưới nhé!". Chả nhẽ bảo không, công toi mấy năm trời "thập diện mai phục".
Về cùng một nhà, hết thời kỳ đánh du kích như trước. Đã là "vợ chồng", ghét nhất là phải xa nhau...
Thời thế thay đổi. Lần đầu chàng đi công tác, đêm trắng. Cô đơn ngập tràn, hết một cuộn giấy to, mũi và mắt sạch trơn. Nhớ chồng phát điên.
Kể từ lần thứ hai, nước mắt chia ly thành xa xỉ, lòng mình vững vàng như đàn bà thời chiến tiễn chồng ra trận. Tập trung soạn sửa, dặn dò. Quần áo chia lịch sử dụng. Việc nào giầy nấy phải chuẩn. Ngăn cạnh cất bàn chải, dao cạo râu... Đại loại thế, rất đơn giản mà chàng có vẻ bối rối quá thể. Cái ông tướng, cứ rời tay vợ ra là hỏng!
Dần dà, tỉ lệ thuận với tần suất và kỳ hạn xa nhà của chồng, "trình độ" của mình thăng hạng vùn vụt. Khỏi cần liệt kê, trong nháy mắt có ngay bộ đồ nghề tươm tất. Cái mình lo là thứ khác cơ. Ví thử chồng mình là hoa, dù không thơm đến mức giơ nách lên là dăm bảy "con bướm" xô nhau ngửi hít như trong quảng cáo nước xịt toàn thân, nhưng từ xa (xôi) đến sa (ngã) chả cách nhau là mấy. Phải tính trước thôi. V
iệc quan trọng đầu tiên, triệt về đường... năng lực. Thực đơn mấy ngày trước chia tay âm thầm một màu xanh mát mắt. Gà xé phay, cháo trai... đại khái những món gì cần xơi kèm rau răm theo nhau vào bụng chàng. Bữa tối cuối cùng, mình bùi ngùi đổ vào toilet cốc sinh tố sền sệt hăng hăng nguyên chất chắt lọc từ hơn chục mớ rau cùng loại. Thôi, tha cho chàng.
Không lẽ chăm hoa cho đứa khác hưởng? Phải xử đẹp. Đám quần chíp hàng hiệu nhét vào xó tủ, đổi bằng một mớ quần cũ vừa bạc màu vừa thủng lỗ chỗ (may thế, hồi trước tiếc của chưa vứt đi!). Coi như nhầm thôi. Nếu "nó" mà thấy chàng trong bộ dạng ấy, cảm xúc kiểu gì chả tụt, có khi chả xuống tới gót chân ấy chứ!
Tính chàng, mình chả lạ. Ham vui, hay đua đòi chúng bạn, rặt những thói xấu (ấy là mình tưởng tượng dần thế là vừa). Được cái tính tốt hay tin vợ. Sát giờ đi, mình mới ra vẻ vội vàng dúi cho cái ví vào tay, giục ra xe. Chàng ung dung lắm, tới nơi thì trở tay không kịp. Tiền nong vừa xoẳn cho những chi phí tối giản. Thẻ ATM thì đã bị tịch thu. Liệu cơm gắp mắm, thế nào chả xong. Nhưng thực ra mình không tàn nhẫn đến thế, vẫn giấu nắm tiền dự phòng ở dưới mớ bông băng y tế. Trường hợp xấu nhất, sẽ khai thôi, hà hà.
Theo kinh nghiệm của 1 Đàn chị

 
Last edited by a moderator:
Bên trên