Blog và Cuộc sống

giakhoa

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
Nơi chia sẻ những bài viết Blog ý nghĩa.Mong cả nhà ủng hộ:)
 
Last edited by a moderator:

giakhoa

Thành viên Lớp học Tử vi 06/2012
"Hãy để em cưa chị một lần nữa nhé, chị yêu!"

Sau khi đọc nhiều bài tâm sự của nhiều bạn "phi công trẻ trót lái máy bay bà già", tôi cũng cảm thấy tự hào được làm một phi công. Chỉ có điều con đường tình yêu của tôi không trải đầy hoa hồng như các bạn, vì tôi chỉ yêu đơn phương mà thôi…
14fadbd84b145e.img.jpg

ảnh minh họa

Tôi và chị tình cờ quen nhau ở lớp học ngoại ngữ buổi tối. Thật ra hôm ấy tôi chỉ đến đăng kí học rồi về và lúc đợi xe buýt tôi gặp chị đến học. Ấn tượng ban đầu về chị đó là một cô gái hiền lành khiến người khác có cảm tình. Điều làm tôi nhớ nhất là giọng miền Trung của chị ngọt ngào trong từng câu chữ. Từ lúc quen chị, tôi mới để ý rằng con gái miền Trung dễ thương như vậy. Lần đầu gặp nhau ấy, chúng tôi chỉ nói chuyện đôi ba câu về thầy dạy tiếng Anh, sau đó thì tôi ra về trong sự tiếc nuối. Nhưng không ngờ hôm sau, chúng tôi lại có duyên học cùng một lớp. Và đương nhiên, tôi dành chỗ ngồi cạnh chị. Thời gian thấm thoát trôi qua, sau 3 tháng học cùng nhau, chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn. Tôi thường xuyên gọi điện cho chị, thấy chị cũng cởi mở tâm sự với tôi về công việc, gia đình… tôi cũng thấy vui, ngỡ rằng chị cũng thích mình, nhưng tôi đã lầm… Chị là con người của công việc, đi làm xa, tối về cũng vẫn phải lo việc, vì vậy thời gian chị dành cho tôi cũng là nhiều nhất có thể, mặc dù chẳng bao nhiêu nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc lắm. Hơn tôi ba tuổi, công việc của chị khá tốt, lương cao, còn tôi vẫn đang là sinh viên năm cuối. Khoảng cách ấy tôi càng đi lại càng thấy xa, sao xa quá! Kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi với chị là lần chị chủ động hẹn tôi đi chơi. Lúc về chị đòi trả tiền, vì chị nói em sinh viên làm gì có tiền, dẫn chị đi chơi rồi tối về ăn mì tôm à. Thật ra thì chẳng đáng bao nhiêu, ở cái làng đại học này cái gì chẳng rẻ. Với lại tôi cũng có công việc, cũng kiếm được chút đỉnh. Nhưng vì biết trước chị sẽ giành trả nên tôi đã nhanh tay đưa tiền trước. Chẳng biết thế nào mà lúc ấy tôi cầm lấy tay chị để bảo chị cất tiền đi. Một lúc sau tôi mới nhận ra điều đó và vội buông tay. Bàn tay nhỏ nhắn của chị thật ấm áp, lần đầu tiên tôi có cảm giác là một người đàn ông khi ở bên chị, mặc dù tôi cũng không còn nhỏ nữa, sắp ra trường rồi mà. Công việc của chị cùng ngành học với tôi nên “hai chị em” cũng khá hợp khi nói chuyện. Chị cho tôi ấn tượng về người con gái chín chắn, quyết đoán, nghị lực, không như những cô gái tính khí trẻ con hay giận dỗi vô cớ, không biết cảm thông mà tôi quen trước đây. Hay như chuyện mỗi khi hẹn tôi, chị không bao giờ thất hẹn. Thậm chí hôm ấy, chẳng may chị có việc đột xuất, thì chị cũng không quên cái hẹn với tôi, để xin lỗi tôi và hẹn khi khác, không như những cô gái kiêu ngạo, bất lịch sự khác, từng bắt tôi chờ đợi và leo cây hàng tiếng đồng hồ. Hiện tại, tôi không còn được gặp chị nữa vì chị về gần nhà công tác rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ chị lắm. Chỉ có điều thời gian này, tôi gọi chị không được. Có lẽ vì lần trước, tôi đã "lỡ dại" thú nhận với chị rằng: “Em thích chị”. Nghe vậy chị hỏi tôi “Em thích chị theo nghĩa gì vậy?”. Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ ra rằng chị chỉ coi mình như là em trai, chị chưa bao giờ thích tôi theo kiểu tình yêu nam nữ. Thật sự tôi rất buồn, từ đó tôi ít gọi điện cho chị dần, và chị cũng không nghe máy nữa… Mặc dầu vậy mối tình "phi công trẻ" yêu đơn phương "máy bay bà già" ấy vẫn để lại cho tôi nhiều ấn tượng tốt đẹp, chỉ tiếc là nó không có “happy ending” như nhiều người khác. Ngay cả đến bây giờ, tôi cũng rất thích “gái già” như chị. Tôi nghĩ, những người như chị nếu lấy được thì tổ ấm sẽ hạnh phúc, vì chị biết lo nghĩ, vun vén cho cả gia đình lẫn công việc. Không hiểu sao trong thâm tâm, tôi vẫn hi vọng về một lời hứa vu vơ của chị, rằng: 30 tuổi chị mới lấy chồng. Lúc ấy em có công việc ổn định rồi em sẽ đi tìm chị, hãy để em "cưa" chị một lần nữa nhé, chị yêu!
 
Last edited by a moderator:

Lạc Xa

Vô Thường
[h=2]Những nghịch lý cuộc sống[/h] Viết vào ngày 23/01/2010 bởi Dịch giả, Tác giả và Chuyên gia đào tạo Trần Đăng Khoa. Chủ đề: *Chọn lọc, Cuộc sống, Suy ngẫm

Bài viết này là 1 phần trong số tổng cộng 2 phần của loạt bài Nghịch lý cuộc sống


Cách đây khoảng 1 năm, tôi có dịp đọc quyển sách “10 nghịch lý cuộc sống” do tác giả Kent M.Keith. Đó thật sự là một quyển sách hay và ý nghĩa. Quyển sách ấy chất chứa nhiều triết lý sống sâu xa mà nhiều người trong chúng ta, bạn và tôi, đã từng sống nhưng không một ai trong chúng ta đã tổng hợp lại một cách súc tích và đầy đủ được như tác giả. Kể từ khi đọc quyển sách đó, tôi đã từng ngày nỗ lực sống hết mình vì tôi hiểu, mặc cho cuộc sống đôi khi có không công bằng với chúng ta, nhưng dù sao đi nữa, chúng ta vẫn phải sống tốt. Ở đây, tôi xin được chia sẻ với bạn một chút tâm sự của mình sau hơn một năm “sống với những nghịch lý”. Nghịch lý thứ nhất: “Người đời thường vô lý, không biết điều và vị kỷ. Nhưng dù sao đi nữa, hãy yêu thương họ.” Thành thật mà nói, đây là nghịch lý khó sống theo nhất vì tôi cảm thấy mình không phải là một vị thánh. Nhưng ít ra, tôi cũng luôn học cách yêu thương những người xung quanh mình bởi vì tôi tin rằng, tôi không bao giờ có thể thoát khỏi tình yêu thương của họ. Nếu chúng ta không thể yêu thương cả thế giới, ít ra hãy bắt đầu bằng cách thật sự yêu thương những người quý mến mình, tin tưởng mình và ủng hộ mình, bởi vì họ xứng đáng được như thế. Và đó là điều tôi đang làm. Cho nên, dù sao đi nữa, chúng ta hãy tiếp tục yêu thương. Nghịch lý thứ hai: “Nếu bạn làm điều tốt, có thể mọi người sẽ cho là bạn làm vì tư lợi. Nhưng dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.” Trong nỗ lực chia sẻ kiến thức của mình cho cộng đồng và giới trẻ, tôi thường không ngần ngại sắp xếp thời gian đi diễn thuyết ở nơi này nơi kia khi được mời, thậm chí đã có khi tôi hoãn cả chuyến bay của mình. Và nếu đơn vị mời tôi đến là trường học thì tôi lúc nào cũng đến để chia sẻ hoàn toàn vô tư. Vậy mà, vẫn có một số ít người, vì lý do nào đó nói rằng tôi “xin” diễn thuyết không lấy tiền để PR. Nhưng lạ thay, nếu tôi nhận thù lao diễn thuyết, thì cũng chính những người này sẽ nói tôi “kiếm tiền”, mặc dù trong cả hai trường hợp đều là thời gian và công sức lao động chân chính. Tôi tin rằng bạn cũng đã có lúc bị rơi vào hoàn cảnh tương tự. Cho nên, dù sao đi nữa, chúng ta hãy tiếp tục làm điều tốt. Nghịch lý thứ ba: “Nếu thành công, bạn sẽ gặp những người bạn giả dối và những kẻ thù thật sự. Nhưng dù sao đi nữa, hãy thành công.” “Thành công” là một từ rất trừu tượng. Nó tùy thuộc vào định nghĩa thành công của từng người và so sánh người này “thành công hơn” người khác trong nhiều trường hợp sẽ là khá khập khiễng. Cho nên, tôi không bao giờ dám cho mình là thành công theo định nghĩa của tất cả mọi người, nhưng nếu theo định nghĩa của riêng tôi, thì tôi đang có những thành công ban đầu. Và có lẽ chỉ vì mới là thành công ban đầu cho nên tôi chưa gặp phải những người bạn giả dối, nhưng tôi gặp phải không ít những “kẻ thù” thật sự. Những “kẻ thù” này đặc biệt ở chỗ, họ chưa từng gặp tôi, chưa từng trò chuyện với tôi, họ chỉ đơn giản lựa chọn là kẻ thù của tôi bởi vì một lý do nào đó mà chỉ có bản thân họ mới hiểu. Cũng may, loại người này rất hiếm so với hàng trăm hàng ngàn người bạn tốt (như bạn đây) mà tôi có được. Cho nên, dù sao đi nữa, bạn hãy yên tâm mà vươn tới thành công. Nghịch lý thứ tư: “Việc tốt bạn làm hôm nay sẽ bị lãng quên. Nhưng dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.” Những việc tốt chúng ta làm, đôi khi không những bị lãng quên mà còn bị phủ nhận bởi một số người. Tôi cũng chỉ mới bắt đầu làm những công việc mà tôi tin rằng rất có ý nghĩa cho đất nước và xã hội. Lúc đầu một số người cho là lừa đảo, nhưng càng về sau, càng nhiều người gọi đó là điều kì diệu. Dĩ nhiên, vẫn có một số người tiếp tục cho đó là lừa đảo, nhưng chính nhờ họ mà tôi tin rằng, tôi và các cộng sự của mình đang làm nên những điều kì diệu. Bởi vì, nếu những việc chúng tôi làm mà người khác vừa nghe đã tin ngay thì liệu những việc đó có đáng gọi là kì diệu? Thế nhưng, sự kì diệu sẽ không bao giờ tồn tại lâu, vì khi mọi người đã chấp nhận nó thì nó trở thành… bình thường. Vài chục năm trước, Internet là điều kì diệu, nhưng hôm nay, Internet là điều bình thường. Và những việc tôi làm cũng thế, hôm nay nó là điều kì diệu, nhưng 10 năm nữa đó là điều bình thường. Có thể bạn cũng đang làm hoặc có dự định làm nên những điều kì diệu trong cuộc sống. Có thể sẽ có người không tin bạn, có thể sẽ có người không ủng hộ bạn, có thể rồi những điều bạn đã làm hoặc sẽ làm rốt cuộc rồi cũng bị rơi vào quên lãng, nhưng dù sao đi nữa, hãy can đảm để làm những điều kì diệu. Nghịch lý thứ sáu: “Người có ý tưởng lớn lao có thể bị đánh gục bởi những kẻ suy tính thấp hèn. Nhưng dù sao đi nữa, hãy luôn nghĩ lớn.”

Tôi không dám tự cho rằng những việc tôi đang làm là lớn lao. Lớn lao hay không thì sẽ phải do những người công bằng như bạn đánh giá. Nhưng tôi tin rằng tôi đang làm những việc có ý nghĩa cho cuộc đời mình và cho xã hội. Trên con đường đó, tôi gặp một số “đối thủ” với những chiêu bài thấp hèn. Mặc dù tôi luôn mong được hợp tác hơn là cạnh tranh, nhưng không phải ai cũng nghĩ như thế. Và thế là tôi cùng các cộng sự phải lao vào những cuộc chiến không cân sức giữa lý tưởng sống và những suy tính tầm thường để bảo vệ những triết lý sống và làm việc mà chúng tôi tin tưởng. Tôi tin rằng, bạn cũng đã có lúc gặp phải những “đối thủ” như thế, nhưng dù sao đi nữa, hãy sống vì ước mơ của bạn. Nghịch lý thứ tám: “Những thành quả mà bạn đã phải mất nhiều năm để tạo dựng có thể bị phá hủy chỉ trong phút chốc. Nhưng dù gì đi nữa, hãy cứ tiếp tục dựng xây.” Là một doanh nhân, tôi đã thất bại nhiều lần trước khi có những thành quả ngày hôm nay. Ngay cả khi đạt được thành quả rồi, mọi thứ cũng không bao giờ có thể được xem là “vững như bàn thạch” được. Chỉ cần một quyết định sai lầm thì bao nhiều mô hôi, nước mắt, công sức,… không chỉ của tôi mà còn của nhiều người khác có thể… trôi theo dòng nước trong phút chốc. Nhưng cũng trên con đường đó, tôi và các cộng sự phát hiện ra rằng, hạnh phúc không phải nằm ở những gì mình xây dựng được, mà hạnh phúc nằm trong từng phút giây chúng ta hành động để hiện thực hóa ước mơ của mình. Cho nên, đừng để nỗi sợ thất bại giữ chân bạn. Ai cũng có thể vấp ngã trong cuộc sống, bạn cũng thế và tôi cũng thế, nhưng thành công đơn giản là không bao giờ bỏ cuộc. Hãy đơn giản hạnh phúc để thành công bạn nhé. Nghịch lý thứ chín: “Bạn có thể sẽ bị phản bội khi giúp đỡ người khác. Nhưng dù sao đi nữa, hãy giúp đỡ mọi người.”

“Phản bội” cũng là một từ trừu tượng mà định nghĩa của mỗi người sẽ khác nhau. Nhờ công việc của mình, tôi đã may mắn có dịp giúp đỡ rất nhiều người dưới nhiều hình thức khác nhau: các khóa học, các quyển sách, các buổi nói chuyện, giao lưu, công tác từ thiện,… Rất nhiều người trong số họ đã cảm ơn tôi và tôi cũng rất cảm ơn họ đã cho tôi cơ hội được chia sẻ với họ. Số ít còn lại… không nói gì. Và một số rất ít tìm cách phủ nhận điều đó (theo tác giả của quyển sách thì họ sợ cái “gánh nặng” phải biết ơn một ai đó). Nhưng ngay cả khi họ làm thế, tôi cũng không coi họ đã phản bội tôi. May mắn là tôi chưa bao giờ gặp một người thật sự phản bội theo định nghĩa của tôi, cho nên, tôi vẫn luôn tin vào việc mình phải giúp đỡ mọi người. Còn bạn thì sao? Có thể bạn từng bị phản bội bởi người mình đã giúp đỡ, nhưng dù sao đi nữa, hãy giúp đỡ người khác, vì trong cuộc sống, đa số mọi người hiểu được ý nghĩa của lòng biết ơn. Nghịch lý thứ mười: “Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những gì tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng. Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống hết mình cho cuộc sống.” Đây có lẽ là nghịch lý tổng quát nhất của tất cả những nghịch lý. Vâng, chúng ta có thể làm những điều mà chúng ta cho rằng tốt đẹp nhất và ý nghĩa nhất, nhưng rốt cuộc cái chúng ta nhận lại có thể là một cái tát phũ phàng. Nhưng đó cũng là khi chúng ta nhìn thấy được ai thật sự là bạn mình, ai thật sự yêu quý mình, ai thật sự tin tưởng mình và nhiều giá trị cao đẹp khác của cuộc sống. Cho nên, vì bản thân chúng ta cũng nhưng những con người đáng trọng ấy, chúng ta hãy sống hết mình cho cuộc sống… dù sao đi nữa…
Tác phẩm: “10 Nghịch lý Cuộc sống” Tác phẩm nổi tiếng Anyway của tiến sĩ Kent Keith đã trở thành một cuốn sách kinh điển trên thế giới, được tất cả bạn đọc trên nhiều quốc gia yêu thích vì sự độc đáo của nó. Cuốn sách liên tục được bình chọn là một trong những tác phẩm bán chạy nhất qua nhiều thập kỷ từ khi ấn bản đầu tiên ra đời và đã được chuyển ngữ sang nhiều ngôn ngữ trên thế giới. Điểm đặc biệt nhất của tác phẩm Anyway – 10 nghịch lý cuộc sống chính là ý nghĩa sâu xa, độc đáo và thực tế của nó đã tác động đến nhiều đối tượng độc giả khác nhau, mang lại khoảng lặng cần thiết để suy nghĩ và định hướng một cách sống cao thượng và hết mình. Bản thân tác giả – tiến sĩ Kent Keith – chính là một minh chứng cụ thể và xác thực cho cách sống trên. Ông đã viết và đã dành cả cuộc đời mình thực hiện theo những gì mình viết để ngày hôm nay, chúng ta nhìn vào ông như nhìn vào một tấm gương sáng, cùng nhìn nhận 10 nghịch lý cuộc sống của ông như là phương châm sống. Qua cuốn sách này, tác giả muốn chia sẻ những suy nghĩ và trải nghiệm của mình về những điều mà ông đã dành hết tâm huyết để tìm hiểu – đó là hành trình đi tìm ý nghĩa của bản thân mỗi chúng ta trong cuộc sống. Bạn sẽ tìm thấy bên trong cuốn sách những phân tích rất giản dị nhưng đầy sức thuyết phục và vô cùng sâu sắc, được diễn đạt bằng ngôn ngữ của trái tim. Quan trọng hơn, nó sẽ giúp bạn nhận ra đâu là ý nghĩa thật sự của cuộc sống, và chỉ khi đó, bạn mới thấy – dù bất cứ điều gì xảy ra – cuộc đời này vẫn thật đáng sống. Quyển sách đã được Tuổi Trẻ chuyển thành sách đọc, nếu bạn thích tải về nghe thì có thể sử dụng các liên kết bên dưới

 

manhho

<font color="Red"><b>Vạn sự tùy duyên</b></font><b
[h=1]Xúc động chuyện tình 'chị em' cách nhau 20 tuổi[/h][h=2](nguồn: Zing) - Nghĩ anh bị chị bỏ bùa mê, mẹ anh còn mời thầy cúng về làm phép. Trải qua 10 năm bền bỉ đấu tranh, cậu quý tử của dòng họ đã dắt được tay "người chị" của mình tới trước bàn đăng ký kết hôn.Anh kém tuổi chị, mẹ anh bảo anh ăn phải bùa mê thuốc lú của chị hay sao mà không dứt ra được. Mẹ đã gọi không biết bao thầy cúng để giải cho anh mà cũng không giải được. Mọi người khuyên can rằng chị quá già và hoàn cảnh nhưng không ai có thể lay động được suy nghĩ của anh mà ngược lại còn làm cho anh thương chị hơn.
Có người từng nói: "Tình yêu trong đau khổ càng sống mãnh liệt, còn sống trong hạnh phúc tình yêu sẽ chết non". Có lẽ vì thế mà với anh chị, càng cấm thì càng yêu. Cả nhà đến thở dài vì anh.
Năm nay đã 35 tuổi đầu rồi, anh cứ ở vậy nhất quyết không chịu lấy vợ. Và cũng không ai có thể tin được rằng anh chị đã yêu nhau được hơn 10 năm, từ khi anh còn là một chàng trai trẻ. Khi ấy, chị vừa chịu tang chồng được 3 năm đang ôm một nách ba đứa con, trong đó có 2 đứa lại là con riêng của chồng. Cuộc sống của chị vô cùng khó khăn. Thế mà vì yêu, anh khi ấy đang ở độ tuổi của một thanh niên ham chơi, lại là một quý tử được chiều chuộng, đã biết lao đi hùng hục kiếm tiền nuôi cả 4 mẹ con. Có sức hút gì ghê gớm của cái người đàn bà từng trải, gian truân và hơn anh tận 20 tuổi. Đến cả tôi cũng không giải thích được. Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi không tin có sự thật này trên đời.
Anh là người đã cho tôi cái định nghĩa về "tình yêu không khoảng cách và tuổi tác". Một tình cảm thật sự không vụ lợi, tiền bạc hay thể xác. Đơn giản là tâm hồn đồng điệu và 2 người cần có nhau trên cõi đời này.
Chị vẫn nói với tôi, chị cảm ơn trên cuộc đời này có một người yêu thương và chăm sóc cho chị. 10 năm trôi qua biết bao sóng gió, biết bao giọt nước mắt và biết bao lần chị quyết tâm chia tay để anh đi lấy vợ. Nhưng anh không bao giờ bỏ rơi chị. Có lần, chị chủ động chia tay anh. Anh ốm quay quắt, liệt giường, không ăn uống gì. Mẹ anh thương con đành gọi chị lên, dắt tay chị vào phòng anh: “Bác có mỗi mình nó là con trai, cháu giúp bác”. Chị bước vào nhìn anh mà thương thế, khuôn mặt hốc hác gầy sạm, anh nằm bẹp không còn sức sống: “Anh sẽ thế này nếu mẹ không chấp nhận chuyện 2 đứa mình. Có thể anh sẽ chết nếu em bỏ anh. Em đừng bỏ anh nhé!”.
Chị ứa nước mắt. Không ngờ trên đời này vẫn có một người vì mình đến thế. Chị khóc cho số phận, nếu yêu anh thì thiệt thòi cho anh quá. Anh còn cả tương lai phía trước. Nhưng dường như là số phận rồi, anh và chị không thể tách rời nhau ra. Mẹ anh còn đến nước lắc đầu: "Giá như nó hơn chỉ tầm 10 tuổi và vẫn còn sinh con được thì tao còn đồng ý , đành này… thật không thể tin được thằng con quý tử nhà mình...”.
Anh bỏ ngoài tai tất cả lời dị nghị, lời khuyên bảo, lời chê bai. Ai khuyên anh, anh đều bảo anh thương chị quá, anh lo cho chị xong rồi anh sẽ đi lấy vợ. Anh sẽ lấy một cô thôn nữ ở quê không biết gì về quá khứ của anh, nhờ cô ấy sinh giùm anh đứa con nối dõi. Anh vẫn bên chị và chăm sóc cho chị hàng ngày...
Cuộc sống là vậy mà, vẫn có những điều diệu kỳ mà ta không thể không tin. Hằng ngày, trước khi đi ngủ anh vẫn nhắn tin cho chị như hồi đầu mới yêu nhau. Vẫn gọi chị là "em yêu", và bảo: "Anh thương và lo cho em lắm, anh ước gì mình có thật nhiều tiền để lo cho cuộc sống của mẹ con em”.
Theo năm tháng chị cũng dần phai nét trẻ trung, đôi bàn tay của chị cứ nhăn nheo dần đi, lúc trở trời vẫn có những còn nhức buốt. Chị không giàu, chị vẫn phải lo toan cuộc sống vì thế những nếp nhăn cứ hằn lên đôi mắt. Anh thì vẫn thế, đẹp trai và trẻ trung.
Anh bảo: "Nếu em sợ em già thì anh sẽ cố để già bằng em. Anh nuôi râu, ăn mặc không khác gì ông già 50...". Anh càng cố tỏ ra già làm chị càng quặn đau: "Giá mình trẻ ra vài chục tuổi nhỉ?" Anh xứng đáng hưởng điều hạnh phúc hơn.
Khi mới biết 2 người yêu nhau, cả gia đình họ hàng nhà anh ném vào mặt chị những lời thậm tệ không thương tiếc: "Già rồi còn chơi trống bỏi”, “xin cô tha cho thằng con trai tôi một đường sống”, “sao cô lăng loàn đĩ điếm thế?", "cô nỡ lòng nào lừa thằng bé ngây dại”...
Chị khóc, chị khóc vì tự thấy đúng là mình xứng đáng nhận những lời như thế. Mẹ chị cũng khóc vì đứa con gái duyên phận lỡ làng: “Mẹ xin con, con bỏ nó đi. Mẹ không chịu được tiếng đời dị nghị, còn con con nữa, nó có sống nổi khi biết mẹ nó như thế không?”.
Anh biết chuyện, anh bắt cả gia đình xin lỗi chị, lỗi là do anh chứ không phải ở chị. Anh bảo vệ chị đến cùng, ai mà không tôn trọng chị anh sẽ "xử" người đấy theo cách riêng của mình. Cả nhà nghe anh dọa nếu còn làm thế anh sẽ bỏ đi và đến sống với chị làm mọi người sợ phải nghe theo ý anh. Xưa nay anh vốn được cưng chiều mà, lại là cháu đích tôn, lại còn là độc nhất mà.
Anh nói anh chẳng bao giờ buông tay chị ra cả, cho dù sóng có to, gió có lớn đến mức nào.
Mẹ anh ốm liệt giường vì anh. Mẹ đến khóc lóc với chị. Kể khổ với chị. Chị cũng xiêu lòng, chị khuyên bảo anh dần dần nghe theo lời mẹ chọn một cô mà mẹ ưng ý để lấy. Cô ấy là người đã thích anh từ lâu mà anh không đáp trả. Những lần đi chơi với người mới anh đều gọi điện báo cáo với chị. Anh nói anh vì chị mà làm cái việc che mắt thiên hạ này. Chỉ tội cho người con gái ấy. Anh đang lừa dối cô ấy vì anh không hề yêu người ta. Anh đến với cô ấy vì áp lực gia đình và cũng vì theo ý chị nữa.
Chị mặc dù cũng không muốn xa anh, cứ nghĩ đến cảnh 2 người bên nhau là tim chị lại quặn đau, chị cũng biết ghen chứ! Nhưng vì tương lai của anh, chị lại kìm nén, thúc giục anh nhanh chóng làm đám cưới.
Cái cô mà mẹ anh chọn cũng không phải tay vừa, biết chuyện tình anh chị đã xông đến tận nhà chị mắng xối xả: “Bà già rồi, đừng để phi công trẻ lái nữa. Bà chọn ông nào già mà yêu. Tôi đẹp, tôi trẻ trung hơn, không đời nào anh ấy lấy bà đâu. Biết điều thì tránh xa anh ấy ra!”.
Chị khóc và gọi điện cho anh, bao hờn giận ghen tuông chị tuôn ra hết.
Cô kia vừa về đến nhà anh, định hí hửng vào khoe với mẹ anh đã dọa nạt được chị, thì bị anh chặn ngay cửa đuổi về. "Em không tôn trọng cô ấy cũng là không tôn trọng anh. Chuyện chúng ta chấm dứt!". Sững sỡ và ngạc nhiên, cô gái ôm mặt với 2 hàng nước mắt bỏ đi.
Rồi bao nhiêu sóng gió cũng qua đi. Bây giờ mọi người cũng chấp nhận rằng đi bên đời anh luôn có hình bóng chị.
Anh dắt chị đi đăng ký kết hôn như một minh chứng cho tình yêu của 2 người. Nhưng chị vẫn sợ, vẫn sợ cái tuổi già đang đeo bám chị hằng ngày.Chị lo cho tương lai của anh.
Chị nói với tôi rằng: “Chắc sang năm, khi mọi thứ ổn định rồi, cái út nhà chị lấy chồng thì đích thân chị sẽ tìm cho anh một cô vợ. Anh sẽ có một gia đình. Khi có con vào rồi thì có nhiều ràng buộc. Anh sẽ không còn thời gian mà lo cho chị nữa. Mà anh cũng làm tròn nghĩa vụ với gia đình".
"Chị biết chị cũng rất ích kỷ khi coi anh là chỗ dựa của đời mình, khi đã giữ anh 10 năm trời. Nhưng yêu ai chẳng ích kỷ vậy em? Chỉ có điều, bây giờ chị cũng phải biết nghĩ cho người yêu, cho gia đình anh ấy, họ cần những đứa cháu, những đứa con nối dõi tông đường”, chị đau đớn tâm sự.
Chẳng biết rồi mai sau sẽ thế nào nhưng tôi thấy 2 người bây giờ hạnh phúc lắm. Tuy không sống cùng nhau nhưng hàng ngày vẫn gặp nhau. Anh nghỉ làm ở khách sạn về chung tay với chị mở quán café. Cuộc sống của 2 người không còn lo toan nhiều nữa. Hai người dành thời gian đi chơi và du lịch.
Vâng! Đối với tình yêu, không có gì là không thể, và đừng đánh giá nó trên quan điểm đạo đức, bởi vì bạn nếu đặt vào tình huống ấy bạn sẽ như thế nào? Trên đời này vẫn còn có một điều đẹp hơn cả tình yêu của tuổi trẻ. Đó chính là tình yêu tồn tại ngay cả khi tuổi trẻ đã bị thời gian lấy mất.
“Một tình yêu vĩnh hằng theo năm tháng và sẽ tồn tại mãi mãi theo nhịp đập của 2 con tim yêu thương”. Cảm ơn anh và chị đã cho tôi thấy một tình yêu đích thực là thế nào trong cái xã hội bon chen và thực dụng này. Vì vậy, khi bạn đang là "phi công" hay là "máy bay", đừng quan tâm mọi người nghĩ gì. Trên đời này có rất nhiều cặp đôi giống bạn. Bạn nên quan tâm nhất là bạn có hạnh phúc hay không mà thôi.
Độc giả Đ.T
suri86...@gmail.com
[/h]
 

Lạc Xa

Vô Thường

Mộc đã từng bất chấp tất cả để yêu Phan, yêu anh hơn chính bản thân cô. Nhưng đến khi tình yêu đủ lớn, cô lại chọn cách rời xa anh.

Mộc.

19 tuổi.
Yêu màu xanh lá.
Chìm đắm trong nhạc của Secret Garden.
Phát cuồng vì hồng trắng.
Con gái sinh ra trong mùa hạ nhưng yêu tha thiết mùa đông.
Và, là của Phan.

Người đã xây cho cô một ước mong lớn nhất, mãnh liệt nhất, rằng :

- Làm vợ của Phan.
- Làm Mẹ của con Phan.
- Hai điều trên sẽ lặp lại vào kiếp sau.

---

Không một ai hiểu vì sao. Mộc lại yêu Phan nhiều đến vậy. Dù Mộc bắng nhắng, rộn ràng và trẻ con. Nhưng lại là một cô gái cực kì tinh tế và sâu sắc.

Phan lạnh lùng với Mộc, Mộc kiên nhẫn ở bên.
Phan cáu giận, Mộc xoa dịu.
Phan nạt nộ, Mộc cười xòa.

Lúc nào Mộc chịu hết nổi, quay mặt đi mà giận dỗi. Thì cũng chỉ được… 2 giây là quay lại tiếp tục cười nói với Phan.



Dù cho lần tệ hại nhất, đó là hôm sinh nhật Phan. Phan bảo Phan bận, Phan không muốn tiệc tùng tổ chức sinh nhật gì cả. Vừa phiền mà vừa tốn tiền. Với cả Phan cũng đang phải chuẩn bị cho kì thi sắp đến của mình nên phải ở nhà làm nốt cho xong. Mộc nghe mà thương lắm.

Nên mặc kệ Phan vừa nghe điện thoại sau hàng chục cuộc gọi nhỡ của Mộc. Mặc kệ đang là 8 giờ tối. Mộc vẫn cặm cụi xuống bếp, làm cơm hộp cho Phan. Chăm chút từng tí, từng tí một. Như là, Phan ghét mùi hành. Và nhất là, muốn ngon miệng trước hết phải đẹp mắt.

Khi mọi thứ đã tươm tất. Tự cho rằng mình đã rất xinh đẹp trong chiếc váy xanh lá trước gương. Rồi lại chạy suốt quãng đường 10km để đưa cho Phan. Vừa chạy xe Mộc vừa thích thú với ý nghĩ chỉ có riêng mình và Phan trong ngày sinh nhật. Rằng Phan sẽ cảm động lắm. Rằng sẽ ôm Mộc vào lòng và nói rằng “Cám ơn em nhiều, thật nhiều.”

Và đoán xem, sân nhà Phan rất rộn ràng. Đèn neon, đèn cây sáng rực cả một góc vườn. Những tiếng cười đùa và ca hát. Phan đứng ngay bên trái. Điển trai trong áo sơmi hồng kẻ sọc và jeans rách rất kiểu. Trông gương mặt Phan chẳng có vẻ gì là mệt mỏi vì thức khuya. Càng chẳng có vẻ gì là rất đói khi mà vừa được bạn đưa cho dĩa bánh kem ngon lành.

Mộc nhẹ nhàng đặt lại hộp cơm “xinh đẹp” của mình vào giỏ xe. Chạy khắp nơi. Để rồi dừng xe và tựa vào thành tường trong một ngõ nhỏ xa lạ giữa lòng Hà Nội nhỏ bé này. Mười ngón tay xanh xao gầy gò của Mộc vốn đã yếu mềm, nay lại càng run rẩy hơn. Mộc cố lắm, cố lắm mà không thể nào nắm chặt tay mình lại được. Rồi thì, Mộc quị xuống. Mộc không thể nhớ nổi cô đã đứng lặng đi như thế bao lâu. Không thể nào nhớ nổi làm sao cô có thể về được nhà. Để rồi sáng hôm sau nhận được sms của Phan như thế này:

- Anh xin lỗi vì hôm qua chẳng thể nào gặp em được. Mình sẽ bù lại sau nhé, được không? Yêu em.

Và thế là mọi đau đớn đêm qua trong Mộc tan biến hết. Mộc tự dỗ dành xoa dịu với những ý nghĩ như là chắc Phan cần có một khoảng không gian riêng với bạn bè. Hoặc là Phan muốn sẽ tạo cho mình một bất ngờ sau đêm qua không chừng. Và rồi, Mộc lại nhẹ nhàng reply cho Phan :

- Vâng, không sao mà, anh đừng nghĩ nhiều. Anh học chắc mệt lắm nhỉ. Anh thi tốt nhé. Yêu anh xxxx

Thế đấy, Mộc chẳng bao giờ giận Phan lâu được. Và mặc dù cho là, những người bạn bè của cả hai đều chép miệng thương (hại) Mộc.

Mộc để ngoài tất cả những lời nói ấy.

Đơn giản mà, Mộc nghĩ rằng, hãy cứ yêu. Yêu chân thành thì không sợ đau đớn đâu. Không sợ tổn thương đâu. Trong tình cảm, hoặc là cho rất nhiều, hoặc là nhận rất nhiều. Vậy thôi.

Mộc yêu Phan và sẵn sàng làm tất cả vì Phan. Có thể người khác nói Mộc mù quáng. Nhưng khi yêu mà cứ giữ lí trí thì còn là tình yêu đúng nghĩa không ? Mộc không thích như những người khác, để vuột mất thì mới nuối tiếc hay thế này, thế khác. Mộc không bao giờ muốn mình phải nuối tiếc dù chỉ trong một phần nghìn của giây.

Mộc yêu Phan.

Không chỉ vì những ngày tháng tư Phan chở Mộc đến lẵng hoa loa kèn. Những ngày mưa Phan mang hộ Mộc cây dù. Những ngày Mộc ốm Phan càu nhàu nhưng vẫn đưa cho Mộc viên thuốc. Không chỉ vì Phan càng lạnh lùng càng làm Mộc bị cuốn hút. Không chỉ vì Phan chưa bao giờ nói yêu Mộc làm cái bản tính hiếu thắng cố hữu khiến Mộc chạy về phía Phan.

Mà bởi vì, sự an toàn và bình ổn của Mộc mỗi thời khắc ở bên Phan. Mộc được khóc an nhiên, được cười trong trẻo. Được làm chính mình. Cảm giác đó khiến Mộc thấy như mình thanh khiết đến từng đầu ngón tay và dịu dàng đến từng hơi thở. Đó là điều quan trọng nhất.

Khi mà mình yêu một ai đó và khi nghĩ về một ngày không còn có họ nữa cũng làm mình muốn ngạt thở.

Liệu có ai hiểu được Mộc hay không?

“Mặc kệ! Tất cả đều là người ngoài. Để yên cho tôi yêuuuuuuuuuuu!"

Mộc đã tự mình hét lên như vậy.

Thế đấy, Mộc cứ giữ niềm tin. Và (vẫn) yêu Phan hơn bất kì ai.

---

Đùng một cái.

Phan phải đi quân sự ở Mai Lĩnh. Không điện thoại, không email, không gặp mặt. Tận hơn 2 tháng. 2 tháng thôi. Mà Mộc thấy dường như cả một “kỉ băng hà” đã hiện ra trước mắt.

Ở nhà một mình. Mộc cảm thấy thế giới chao đảo. Thế đấy. Nhớ một người đến độ chao đảo. Kinh khủng quá phải không. Thế là dẹp hết tất cả mọi hẹn hò, những công việc “vặt vãnh”. Mộc đóng cửa phòng, tập trung toàn bộ sức lực để…v iết thư cho Phan. Bắt đầu từ việc chọn bao thư đã là cả một kì công. Từ màu, họa tiết, text ở trên đấy (đơn giản vì Mộc muốn bất kì điều gì dành cho Phan phải thật-đặc-biệt). Thế nên khi bắt đầu cầm viết Mộc cực kì căng thẳng như cô sắp bước vào thế chiến thứ 3 vậy.

“ Mở đầu thế nào nhỉ?"

“À biết rồi”

Phan thương yêu của em…

“Thôi sến quá điiiii.”

“Hay là thế này nhỉ”

Phan !

“Giời ạ, mở đầu thư gì mà như vả vào mặt người ta thế. Chẳng dịu dàng gì cả. Mày có phải con gái không vậy”

“Hay là thế này…thế này…thế này…”

Cứ như thế mà căn phòng toàn giấy lộn màu trắng vo viên. Cuối cùng, lá thư được mở đầu với duy nhất hai chữ “Yêu thương”. Rồi Mộc bắt đầu kể cho Phan nghe về những ngày này.

Rằng những ngày không có Phan Hà nội sao mà rộng lớn quá. Rằng Mộc đang học nấu thêm một món ăn, đợi Phan về sẽ trổ tài. Rằng ông thầy dạy tiếng Pháp mới của Mộc thật đáng ghét làm sao. Đến cả chuyện mới hôm qua đây thôi Mộc bất cẩn sơ ý làm đứt ngón tay út mà không có ai mắng Mộc “Sao em là con gái mà hậu đậu vậy?”

Mộc cứ viết, viết, rồi viết. Rất nhiều. Rất nhiều. Vậy mà cái ps lại cực kì giản dị thế này:

- Anh biết em yêu anh mà, phải không?

Mộc an tâm ra bưu điện gửi nhanh. Thầm mỉm cười với ý nghĩ rằng Phan sẽ nhăn mặt xấu hổ với bạn bè khi nhận được thư của cô. Sau khi đọc thư, sẽ là một niềm vui cho Phan. Dù Phan sẽ chẳng trả lời. Nhưng chỉ cần Phan biết Mộc nhớ Phan, yêu Phan đến thế nào. Cũng đã là đủ lắm rồi.

Yêu thương ấy mà, sẽ là rất đơn giản thôi, khi biết mình hạnh phúc vì sự hiện hữu của một ai đó trong cuộc đời này.

---

2 tháng cũng qua đi.

Mộc đến nhà Phan vào buổi sáng ngay sau hôm Phan về. Đoán chắc rằng Phan vẫn còn đang ngủ nên cô vào bằng cửa sau vì biết rằng thể nào mẹ Phan cũng đang chăm sóc cho vườn hoa sau nhà. Cùng bác ấy chăm chút một chút cho vườn hoa, trò chuyện vài điều rồi bác ấy hối:

- Thôi cháu lên phòng với thằng Phan đi. Để mình bác ở đây được rồi. Khiếp. 2 tháng rồi cơ mà.

Mộc e dè mỉm cười, dạ thật khẽ rồi ngay sau khi cánh cửa khép lại. Lập tức cô lao đi với tốc độ tên bắn đến trước phòng Phan. Rồi chỉn chu trang phục đẩy cửa bước vào. Bất ngờ vì anh đã ngồi ở bàn máy vi tính từ lúc nào, Mộc “Á” lên một tiếng rõ to.

- Ơ, em vừa đến à. Sao đến sớm thế ? Có gặp Mẹ anh không? – Phan quay lại, gãi gãi đầu và nhìn Mộc.

- Em có. À, em muốn gặp anh thôi mà. Em vừa nói chuyện với Bác rồi. Anh đang làm gì thế? – vừa vân vê chiếc váy Mộc vừa trả lời.

- Anh đang viết bài thu hoạch thôi. Em cứ ngồi tự nhiên nhé. Anh xong ngay đây.

Mộc cười tươi. Mặc dù Phan không nhìn thấy. Bởi vì lâu lắm rồi Phan mới nói dịu dàng như thế với Mộc.

Trong lúc Phan đang lộc gộc gõ từng chữ thì Mộc tranh thủ dọn dẹp phòng cho anh. Khi đang lúi húi xếp gọn đống sách vở, giấy tờ thì LuLu – con cún trắng xù kiêu kì chạy vào. Trông khuôn mặt nó bư ra rất buồn cười, vì nó đang mải ngậm thứ gì đấy. Vì muốn ôm nựng nó nên Mộc phải lấy cái thứ khiến con cún mê mẩn ấy ra. Mộc khựng lại một chút.

Là một tờ giấy. Không phải một tờ giấy đơn thuần. Tờ giấy rất quen, rất rất quen.

Có phải, tờ giấy đó, Mộc đã viết ra bằng tất cả những yêu thương, nhung nhớ và chờ đợi?

Có phải, tờ giấy đó, Mộc đã gửi đi bằng tất cả những bình yên, an nhiên và vụng dại?

Trân trọng biết bao, gìn giữ biết nhường nào…

Vậy mà giờ đây, nhàu nhĩ và lủng lỗ li chi bởi hàm răng sắc nhọn của một con cún. Thậm chí, thậm chí, bao thư vẫn chưa được mở…

Mộc cúi mặt, khẽ hỏi Phan:

- Anh này, bức thư em gửi. Anh nhận được chứ?

Vẫn không quay lại, Phan trả lời bằng giọng cực kì bình thản:

- Ừ, anh có mà. Anh đọc rồi. Sao thế em?

Mộc vuốt thẳng bức thư. Đặt dưới sàn nhà. Và lặng lẽ mở cửa ra về.

Có một trái tim bằng pha lê.

Vừa rơi xuống.

Vỡ tan.

---

7 ngày với hàng trăm cuộc gọi và tin nhắn từ Phan.
7 ngày với những hồi chuông cửa réo rắt.
7 ngày với những đêm triền miên trong nước mắt và đau đớn.
7 ngày. Cho một kết thúc.

Vào ngày thứ 8. Mộc đã ra mở cửa. Đứng trước Mộc không còn là một Phan kiêu hãnh, tự tin của ngày nào. Mà là một Phan tiều tụy, mệt mỏi và e ngại.

Mộc khẽ cười. Nụ cười không còn tỏa nắng như hoa hướng dương ngày xưa mà lấp ló ưu phiền. Sau khi đưa cho Phan một bức thư, Mộc choàng tay tới. Ôm nhẹ anh và thì thầm :

- Tạm biệt.

“Có thể anh cho rằng em đang giận dỗi. Đang cực kì giận dỗi.

Nếu anh để ý một chút. Thì giận dỗi, và tổn thương. Là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Mọi thứ đã qua thật rồi, Phan ạ. Qua rồi những ngày em bất chấp tất cả chỉ để yêu anh, em từng yêu anh hơn hết thảy, hết thảy mọi điều. Qua rồi những ngày em phủ định chính mình để cho phép em mỉm cười trước những đau đớn mà anh mang lại. Và giờ đây, em cũng sẽ can đảm mà tạm biệt anh bằng một nụ cười như thế.

Có thể… Có thể anh nghĩ rằng em sẽ mãi ngoan ngoan ở đó, chờ đợi và yêu thương anh hết mực. Bất chấp những tổn thương, bất chấp những sự lừa dối. Em đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, nếu anh không yêu thương em, thì em sẽ yêu thương anh thật nhiều, để đủ cho cả hai.

Những lúc anh không vui, anh bực mình. Em chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hãy lôi anh ra ngoài, dù anh càu nhàu khó chịu, để kể cho anh nghe những câu chuyện ngu ngốc nhưng thật buồn cười. Và chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh thôi, em đã thấy bình yên biết chừng nào.

Em yêu anh nhiều như vậy đấy.

Em lúc nào cũng nhớ anh, ngay cả khi ngồi kề bên. Thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta không thể quên thở trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối, như phải có mặt trăng và mặt trời.

Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.

Mà, anh yêu em, nhớ em. Không hơn nổi một người dưng.

Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.

Em sai rồi. Phải không Phan ?

Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ. Ừ, Phan ạ. Em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau.

Khi anh yêu thương một ai đó thật nhiều, thì khi không thể nhìn thấy, không thể nghe giọng sẽ làm anh rất sợ hãi. Anh không biết họ đang thế nào, đang làm gì, có đang ổn không. Anh sẽ rất bất an. Và nhớ thương rất nhiều. Đến nỗi chỉ muốn khóc òa lên thôi.

Em đã viết bức thư ấy. Bằng tất cả những yêu thương để xoa dịu hết thảy sự sợ hãi ấy. Để an tâm rằng, anh rồi sẽ đọc được, hiểu được. Không phải em tham lam đâu, mà anh chưa bao giờ cố gắng để giữ em lại!

Có những nỗi đau anh gây ra cho người khác, anh không nhận ra, không có nghĩa là nó không tồn tại.

Em vẫn còn yêu anh nhưng em không còn cần anh nữa, không chấp nhận anh nữa.

Không cần phải xin lỗi em đâu, Phan. Em không bao giờ trách cứ anh cả, vì khi yêu một ai đó, là trao chọ họ quyền được làm đau mình. Nên anh không cần xin lỗi em đâu. Mà, hãy để em tự xin lỗi bản thân mình, Phan nhé !

Em thường tự hỏi mình: “Mày có thể yêu anh ấy đến mức nào?”

Giờ thì em có câu trả lời rồi Phan ạ. Em có thể yêu anh nhiều đến khi tình yêu trong em đủ lớn, để có thể rời xa. Đủ can đảm, để buông tay một người em yêu hơn bản thân mình.

Ps: Những giấc mơ, về ngôi nhà và những đứa trẻ, em vẫn thiết tha yêu chúng rất nhiều. Nhưng anh, thì đã bước chân ra khỏi đó rồi, Phan ạ.

Tạm biệt."

---

Phan đã đứng lặng đi trước cửa nhà Mộc rất lâu sau đó. Dù cánh cửa đã khép tự bao giờ.

Mộc can đảm yêu. Và can đảm chia tay.

Không thể nói Mộc đúng, hay sai. Bởi trong tình yêu không cần cái gọi là chân lí. Đơn giản là Mộc đã yêu hết lòng, yêu mãnh liệt, say mê và đầy hi sinh. Chỉ cần mình đã từng trân trọng và giữ gìn như thế. Nên khi buông tay sẽ không hối tiếc, không được phép hối tiếc.

Đừng buồn, khi một ai đó đã chối từ được làm cả thế giới của mình. Hãy mỉm cười đi nhé. Để đón nhận lại cả thế giới đó. Với trọn vẹn 7 tỉ người còn lại. Và đâu đó ngoài kia, trong 7 tỉ người ấy, có một ai đó đang chờ đợi để được làm cả thế giới của mình…

 
Bên trên